Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 69


Tịch Ngôn Vãn buộc bản thân không nhớ đến hình dạng của những loài động vật thân mềm đó. Chị vô cùng nghiêm túc thừa nhận với A Tửu: "Đúng vậy, chị sợ chúng.”
"Thật ra thì…" Chị dừng một chút, kéo A Tửu đến một chỗ khô ráo không có người, nhẹ nhàng nói tiếp: "Thật ra trên đời này không có ai là hoàn hảo, em cứ xem sư huynh, sư tỷ như những người vô cùng bình thường là được, ở một vài chỗ bọn chị cũng không bằng em đâu.”
A Tửu sững sờ nhìn Tịch Ngôn Vãn, mấp máy môi nhưng rồi cũng không thốt ra được lời nào.
Nếu trước đây có người nói với A Tửu rằng sư huynh, sư tỷ của cô cũng có những chỗ không bằng cô đó. A Tửu nhất định sẽ cảm thấy đối phương đang lừa mình. Dẫu đến tận lúc này, A Tửu cũng không thể tin được rằng nhị sư tỷ chưa bao giờ biết sợ là gì, đỡ đòn, giết người, có thể cầm kiếm cười lạnh nói với người khác: "Cút đi cho bà" sẽ sợ những loài động vật thân mềm nhỏ nhắn dễ thương đó.
Trái tim đã từng dao động một lần trước đây, dưới sự thừa nhận của Tịch Ngôn Vãn lại dao động thêm một lần nữa.
A Tửu cảm thấy trong người mình dường như tách ra thành hai A Tửu nhỏ. Một A Tửu nhỏ nói không thể nào có chuyện đó, sư huynh sư tỷ siêu mạnh mẽ, sư tỷ nhất định là đang vỗ về an ủi cô thôi! Một A Tửu nhỏ khác thì đang do dự, hóa ra sư tỷ cũng sợ cái gì đó sao? Thì ra mình lợi hại hơn sư tỷ trong chuyện sợ động vật nhuyễn thể này?
Tịch Ngôn Vãn liếc mắt là có thể nhìn ra được vướng mắc nho nhỏ trong lòng A Tửu, chị uể oải cười, thản nhiên nói: "Chị sợ thật, không phải gạt em đâu.”
Lúc mới vừa quen biết A Tửu, Tịch Ngôn Vãn không nói gì về chuyện game di động, có lẽ là vì sự tự ái trong lòng, cũng có thể là do chị coi trọng thể diện, hoặc là vì chị không muốn bị A Tửu nhìn chằm chằm với ánh mắt thất vọng. Tất cả những điều trên đã khiến chị quyết tâm giữ vững hình tượng trước mặt A Tửu.
Sau đó, Tịch Ngôn Vãn và Quý Ngôn Xuyên cũng muốn thẳng thắn với A Tửu về trò chơi di động [Tiên Duyên]. Kết quả, bọn họ phát hiện ra rằng một khi bọn họ nói đến những nội dung liên quan tới [Tiên Duyên], bọn họ sẽ phải chịu những hạn chế nào đó. Bọn họ hoàn toàn không thể nói bất cứ lời nào khiến A Tửu liên tưởng đến trò chơi.
Sau đó, Tịch Ngôn Vãn và bạn hỏi thăm được rằng, nhóm hai người giành được hạng nhất trong gameshow [ Sinh Tồn Trong Phòng Kín ] vốn nên đóng video quảng cáo cho [Tiên Duyên] cùng nhau. Kết quả sau khi A Tửu và Cố Ly Nguyệt giành được hạng nhất, video quảng cáo được sắp xếp thành hai người đóng riêng, chưa kể trò chơi phụ trách không phải là [Tiên Duyên] nữa.
Như thể tận phương xa có ý trời ngăn trở hai thế giới, không cho A Tửu phát hiện ra sự thật, mà Tịch Ngôn Vãn không biết liệu sự ngăn cách này có tồn tại mãi mãi hay không.
A Tửu đỏ cả mặt vì nụ cười Tịch Ngôn Vãn. Cô gãi gãi đầu: "Chỉ là em ngạc nhiên quá thôi, trong trí nhớ của em, sư huynh sư tỷ lúc nào cũng vô cùng lợi hại, chưa từng có chuyện gì có thể gây phiền hà cho mọi người.”
Nói xong, A Tửu thần thần bí bí tiến đến trước mặt Tịch Ngôn Vãn. Cô chớp chớp đôi mắt hạnh long lanh, thì thầm với Tịch Ngôn Vãn: "Vậy nên sau khi em nhận ra mình thế mà cũng là ‘đồ ăn tầng trung’ ở thế giới này, em cực kỳ buồn bực. Các anh chị lợi hại như thế, tại sao còn chưa trở thành bá chủ kia chứ. Đất nước của tụi mình chẳng thể vượt xa những nước khác về mọi mặt như Kiếm Thương Tông.”
Mặc dù quốc gia hiện tại cũng rất hùng mạnh, nhưng lúc ấy A Tửu cảm thấy có sư huynh sư tỷ vô địch ở đây, hẳn phải càng trở nên lợi hại hơn mới đúng, nếu không thì… phản khoa học!
Tịch Ngôn Vãn: …
Chuyện đó e rằng có chút khó khăn, không nói những cái khác, thế giới hiện thực không hề có chuyện sống lại ngay tại chỗ, được mấy người dám buông thả không sợ chết đâu.
Tịch Ngôn Vãn đè nén sự căng thẳng trong lòng, nhìn A Tửu với vẻ mặt điềm nhiên: "Bởi vì bọn chị đều có điểm yếu, rất nhiều."
"Vâng." A Tửu gật đầu, sau đó cô khoác tay Tịch Ngôn Vãn, nở nụ cười rạng rỡ: "Nếu như các anh chị sợ thứ gì đó mà em không sợ, em sẽ ở phía trước bảo vệ mọi người!”
Nghe vậy, Tịch Ngôn Vãn bật cười, thích thú trêu ghẹo: "Vậy nếu em cũng sợ thì sao?"
A Tửu chột dạ cúi đầu, giày như có như không cọ vào mặt đất, giọng nói nhu hòa: "Vậy em đây trốn phía sau mọi người.”
Dù sợ cỡ nào thì các sư huynh sư tỷ cũng lợi hại hơn cô nha!
Tịch Ngôn Vãn buồn cười xoa xoa đầu nhỏ của A Tửu, đáp: "Được rồi, đừng ngây ra đó nữa."
Dứt lời, chị hất cằm về phía lều trại: "Đợi quay xong cảnh phía trước sẽ được thả đi ăn cơm, bọn mình về lều nghỉ ngơi một lát, lúc ăn cơm lại tập thoại buổi chiều.”
"Dạ vâng!”
Cả hai cố tình đi đường vòng về lều vì không muốn đi nhầm vào camera đang quay, kết quả vừa khéo bắt gặp một khung cảnh tỏ tình.
Tịch Ngôn Vãn hất đầu về phía người đang được tỏ tình là Quý Kỳ Tây, khẽ cười giễu một tiếng. Từ lâu chị đã cảm thấy Quý Kỳ Tây ở trong đoàn phim chẳng khác gì một con công đực đang xòe rộng đuôi, đẹp trai khí chất, quan trọng nhất là còn giàu.
Với một người như vậy, trong giới giải trí bất kể là nam hay nữ nghệ sĩ thì đều có khả năng không giữ nổi bình tĩnh mà dán lên.
A Tửu cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho lúng túng, cô và Tịch Ngôn Vãn đứng ở chỗ ngoặt, có thể nhìn thấy Quý Kỳ Tây và một nữ nghệ sĩ khác, nhưng bọn họ thì lại không nhìn thấy bên này.
Ánh mặt trời chiếu xuống từ tán cây tươi tốt, chiếu sáng một nửa khuôn mặt của Quý Kỳ Tây, nửa còn lại ẩn trong bóng tối.
"Sư tỷ, hình như anh Kỳ Tây không được vui cho lắm.” A Tửu kéo tay Tịch Ngôn Vãn, thấp giọng thì thầm.
Hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đại diện nhăn mặt – trông hệt như một khối băng lớn, một khối băng lớn cắm dao.
Không đợi Tịch Ngôn Vãn nói gì đáp lời, bên kia đã có động tĩnh.
Khi nữ nghệ sĩ nói chuyện, giọng nói có chút nũng nịu õng ẹo giả tạo: "Anh, anh Kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy anh thì em đã không thể kiểm soát ánh mắt của mình được nữa. Em thật sự rất thích anh. Tang Tửu thì có gì tốt kia chứ? Xét về ngoại hình em cũng có thua kém gì cô ấy đâu!? Quan trọng nhất là em sạch sẽ hơn cô ta.”
Những lời này vừa thốt ra, đừng nói Quý Kỳ Tây, ngay đến Tịch Ngôn Vãn, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Trong số bốn người ở đây, chỉ có mỗi A Tửu là vẫn chưa hiểu mô tê gì. Sao lại kéo đến vấn đề sạch sẽ hay không sạch sẽ rồi? Dù ở đoàn phim có khó khăn đến nhường nào đi nữa thì ngày nào cô cũng kiên trì tắm rửa lau chùi đó nha!
A Tửu vừa khó hiểu vừa ấm ức, không khỏi nhìn chằm chằm nữ nghệ sĩ kia. Cô ta đưa lưng về phía cô nên không nhìn rõ mặt, nhưng mà phần da vùng cổ không trắng được như mình, tóc cũng chẳng mềm mượt bằng mình, nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì đều là cô sạch sẽ mà!
Có lẽ là ánh mắt của A Tửu quá đỗi oán hận, Quý Kỳ Tây vốn đang mang vẻ mặt lạnh lùng, kèm theo đó tiềm ẩn chút nguy hiểm bỗng dưng ngước mắt nhìn về phía A Tửu bên này.
Tầng tầng lớp lớp bóng cây, dưới ánh sáng và lá cây đan xen, trong tích tắc, ánh mắt hai người chạm nhau.
Ngoài cảm giác chột dạ vì nghe lén bị phát hiện thì A Tửu cũng chẳng có cảm nhận gì khác, ngược lại Quý Kỳ Tây đột nhiên nhếch môi cười, biểu cảm trở nên dịu dàng hẳn, nở nụ cười thân quen với A Tửu.
Nữ nghệ sĩ kia tên là Đường Nhiễm Nhiễm. Thấy Quý Kỳ Tây cười, cô ta tưởng rằng cơ hội của mình đã đến, vội vã nói xấu A Tửu liên tục: "Tang Tửu là loại người có thể đi đập cửa phòng Ngụy Khai Vũ vào nửa đêm, ai mà biết được trước đó bọn họ đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, còn có Quý Lâm…”
"Cô muốn chết à?”
Một giọng ngâm dài truyền đến khiến trái tim Đường Nhiễm Nhiễm nháy mắt ngừng đập. Nhưng đợi đến khi đối diện với ánh mắt của Quý Kỳ Tây, cô ta lại bị sự rét lạnh và tàn độc trong đó đóng đinh tại chỗ.
Những lời còn lại về việc Tang Tửu dụ dỗ Quý Lâm Xuyên, Thẩm Thư Triệt cũng bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra lời.
Quý Kỳ Tây không muốn để A Tửu nghe thấy những lời bẩn tai đó. Anh hờ hững nhìn người mà mình thậm chí còn không nhớ rõ mặt đằng trước, lúc cất lời lại có chút cao ngạo khinh thường: "Xét về ngoại hình? Cô xứng sao? Cô phẫu thuật thẩm mỹ ở bệnh viện nào thế? Thật sự không cân nhắc chuyện trùng tu lại cặp mắt và sơn căn một phen sao?”
Bình thường Quý Kỳ Tây chướng mắt loại người lấy ngoại hình của người ta ra mà giễu cợt này, tuy rằng hiện giờ anh đã trở thành loại người mà mình khinh ghét, nhưng anh vẫn cảm thấy mình cần phải chỉnh lại thẩm mỹ của cô gái trước mặt.
"Còn về phần sạch sẽ ấy à?” Ngay đến một nụ cười Quý Kỳ Tây cũng lười chẳng thèm bố thí. "Cô thích sạch sẽ như vậy, đoán chừng không thể quen với môi trường rừng mưa nhiệt đới đâu nhỉ, đạo diễn Lâm chắc hẳn cũng sẽ không cưỡng cầu.”
Đường Nhiễm Nhiễm lập tức sợ đến nỗi khuôn mặt trắng bệch: "Anh, anh không thể…”
Cô ta không hiểu, thật sự có người có thể ngồi yên trước cám dỗ à. Chưa kể, chẳng lẽ cô ta lại không nữ tính bằng một Tang Tửu dùng đũa đâm rết ư?
"Cái đó…" A Tửu ngắt lời Đường Nhiễm Nhiễm. Lúc đối phương đột nhiên quay đầu nhìn sang, cô lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Vừa rồi tôi có ghi âm lại lúc cô nhắc đến tôi và Ngụy Khai Vũ nhé. Khi đó vì một vài nguyên nhân, quả thật là tôi có đi gõ cửa, nhưng camera giám sát ở cửa có thể chứng minh tôi hoàn toàn không đi vào phòng, với cả cô nói ngủ bao nhiêu lần cơ, tôi có thể nói là cô đang bêu xấu tôi không?”
Sự việc kia A Tửu không thể phủ nhận được. Tang Tửu khi ấy quả thật có đi tìm Ngụy Khai Vũ vào đêm đó, nhưng sau đó cô ấy rất hối hận.
Nhưng lúc ấy, sau khi nhận được tin Bạch Dao và Ngụy Khai Vũ ở cùng một phòng, Tang Tửu đã lẳng lặng rời khỏi nhà đi một lúc, cũng chẳng quan tâm bản thân có hối hận hay không.
Đường Nhiễm Nhiễm kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay A Tửu, sắc mặt lại tái nhợt thêm vài phần, suýt chút nữa không đứng vững.
Nếu những lời bôi xấu chỉ trích Tang Tửu của cô ta bị phơi bày lên mạng, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!
Đường Nhiễm Nhiễm đã chìm nổi trong giới hai năm rồi, co được thì dãn được. Cô ta vội vàng nhìn A Tửu với vẻ lấy lòng: “Tang Tửu, chỉ là tôi hơi đố kị với cô một chút nên nhất thời không lựa lời mà nói chuyện. Sau này tôi sẽ không bao giờ nói xấu cô nữa, cô đừng để bụng tôi nha.”
“Tôi rất để bụng.” Dù cho A Tửu có ngốc đến đâu, liên kết từ đầu đến cuối lại thì cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của “sạch sẽ”. Dứt lời, cô nhìn Quý Kỳ Tây, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Phẩm cách của cô ta quá tệ, em không muốn ký với cô ta.”
Chuyện duy nhất đáng để đối phương ghen tị đố kị với cô hẳn là chỉ có mỗi chuyện người đại diện của cô là anh Kỳ Tây thôi nhỉ?
Theo A Tửu nhìn nhận, Chương Kiều ngoài mặt nói năng hung dữ còn dễ thương hơn người kia rất nhiều. Thà nói cô không xinh đẹp hay diễn xuất tệ cũng được đi, thế nhưng lại bêu rếu và hủy hoại thanh danh của cô thì thật sự quá đáng rồi.
Nếu Đường Nhiễm Nhiễm đố kị, vậy thì cứ đố kị tiếp đi!!
Quý Kỳ Tây bối rối trước yêu cầu bất ngờ của A Tửu, anh mỉm cười gật đầu: "Được, không ký." Ký với một người là đủ rồi, anh cũng không có nhiều tâm tư như vậy mà lãng phí cho người khác.
Trước khi rời đi, Tịch Ngôn Vãn quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Đường Nhiễm Nhiễm phẫn hận trừng mắt nhìn A Tửu. Tích tắc sau đó, thấy mình đã bị Tịch Ngôn Vãn phát hiện, Đường Nhiễm Nhiễm vội vàng cúi đầu, sắc mặt cứng ngắc, chỉ có bàn tay bên hông là siết chặt.
A Tửu không để ý tới ánh mắt sau lưng, nhưng khi cùng Quý Kỳ Tây trở lại khu lều, cô nhỏ giọng bổ sung một câu: "Anh ký hợp đồng nghệ sĩ cũng được, nhưng em cảm thấy tính cách vẫn nên giống như Nguyệt Nguyệt, Đồng Đồng, thậm chí là Chương Kiều thì tốt hơn.” Dẫn dắt một nghệ sĩ vốn đã tiêu tốn nhiều tiền, dẫn dắt một nghệ sĩ với nhân phẩm kém còn phải bỏ ra nhiều tâm tư hơn.
Quý Kỳ Tây: …
Thật ra em không cần phải chêm thêm một câu như vậy đâu.
A Tửu không nghe được lời nói thầm của Quý Kỳ Tây. Sau khi tự giác vào vai một nghệ sĩ rộng lượng không hề ích kỷ, cô vô cùng vui vẻ kéo Tịch Ngôn Vãn trở về khu lều.
Ba người vừa đến trước lều thì Miêu Miêu đã xuất hiện. Cô ấy đưa máy ghi âm trong tay cho A Tửu, giọng điệu có chút hả hê: "Không biết là ai để vào ghế trước cửa lều. Chị, Tam Thủy và cả Quất Tử đã nghe thử, từ tư liệu trong đó chắc chắn có thể khẳng định năm đó trong đoàn phim Quế Qua đã có hành động đồi bại biến thái.”
Nhìn máy ghi âm trong tay, A Tửu không nhịn được mà ngẫm lại, xem ra mọi người trong giới đều rất chuyên nghiệp nha, như Miêu Miêu cũng mang theo máy ghi âm, chỉ có cô ghi âm còn phải dùng đến điện thoại. So với lấy máy ghi âm ra, lấy điện thoại ra chẳng hề khí phách bằng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận