Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 100:

Chương 100:Chương 100:
Lúc đó Nguyễn Trạch Minh vẫn chưa hiểu rằng một khi đã bỏ lỡ một điều gì đó thì sẽ không thể tìm lại được
Cuối cùng, không có cặp đôi nào khác được thay đổi, chỉ có Nguyễn Trạch Minh và Lâm Nhàn là kết hợp với hai vị khách mời mới.
Lâm Nhàn liếc nhìn cầu thang, cuối cùng nói "Có một phòng dành cho khách ở tầng trệt, tôi muốn chuyển vào đó."
Văn Sóc sửng sốt và nói nhẹ nhàng "Không cần."
Lâm Nhàn nhìn anh ta "Chúng ta phải di chuyển nhiều, với lại chúng ta là bạn đồng hành, nên cùng chia sẻ hạnh phúc và khó khăn."
Văn Sóc nghe xong lời này cúi đầu che đi nụ cười nơi khóe miệng, nhưng im lặng cũng tượng trưng cho đồng ý.
"Hơn nữa, anh cũng là ông chủ của tôi, cho nên không có lý do gì phải ngủ chung với nhau”
Nụ cười trên khóe miệng Văn Sóc biến mất "....
Lâm Nhàn lên lầu thu dọn hành lý, Văn Sóc liên nhìn sang Nguyễn Trạch Minh, chú ý tới đối phương cũng đang quan sát mình.
Hai bên đều không chịu nhượng bộ, nhưng Văn Sóc cười nhạt, sau đó lạnh lùng nói "Anh và cô ấy đều đã thay đổi đối tượng, cũng nên hiểu rõ sau này không còn liên quan gì với nhau”
Nguyễn Trạch Minh kinh ngạc, lúc này máy quay vẫn đang được bật, người này, anh ta có thể nói ra điều đó mà không cần đắn đo.
Nguyễn Trạch Minh không khỏi trả lời "Chỉ là diễn thôi mà." Văn Sóc cười khẽ, đưa mắt nhìn về phía cầu thang "Diễn thì thế nào? Nguyễn Trạch Minh, với hành động hiện tại của anh, tôi khuyên anh không nên sau này liên hệ lại với cô ấy."
Nói xong, anh điều khiển xe lăn rời đi.
Tô Kỳ đang ngồi trên sô pha bình tĩnh nói "Này, Văn tổng, anh thích loại cô gái ngu ngốc như vừa rồi sao? Trên mạng nói rằng cô ấy chỉ tốt nghiệp cấp 3 nên phẩm chất không tốt lắm. Cô ấy có thể xứng với anh không??"
Văn Sóc không quay đầu lại, chỉ nói "Về phần trường đại học gà mờ của cô, tên tôi cũng chưa bao giờ nghe qua, hoặc là cô đã quên...
Anh quay đầu lại nhìn Tô Kỳ "Ở Trung Quốc, cô tốt nghiệp cấp ba cũng không có?”
Sắc mặt Tô Kỳ tái xanh, như thể cô mới là kẻ bị Văn gia ruồng bỏ, sao dám nói chuyện với anh như vậy?
“Anh dám nói chuyện với tôi như vậy?” Tô Kỳ đứng dậy.
Lâm Nhàn xách hành lý đi xuống liếc nhìn sấm chớp trong đám người, trước khi những người nổi tiếng kịp bàn tán, các gia tộc giàu có đã bắt đầu đánh nhau
Lâm Nhàn “..."
Nhưng Lâm Nhàn có chút bao che khuyết điểm cho người của mình, cô không biết giữa hai người có xung đột gì, nhưng điều đó không ngăn cản cô nói "Văn tổng, sao anh lại chọc công chúa tức giận?"
Công chúa?
Mọi người quay lại nhìn Lâm Nhàn, họ quên mất mình đến đây để làm việc chứ không phải để buôn chuyện. Tô Kỳ cười lạnh nhìn Lâm Nhàn “Cô gọi tôi là gì?”
Lâm Nhàn bình tĩnh nói "Cô công chúa mắc bệnh công chúa."
Tô Kỳ cười, cô đã sớm bất mãn với tính khí hiện tại của Lâm Nhàn mà cô từng nghe được. Nhưng cô muốn Lâm Nhàn biết, không phải ai cũng có thể bị cô ấy bắt nạt, cô lạnh lùng nói "Tôi khác với bọn họ..." Tôi sẽ không để cô bắt nạt tôi
Lâm Nhàn "Cô có nhiều hơn họ một con mắt? Hay có thêm bàn tay? Cô có giống Na tra không? Ba đầu sáu tay mười hai con mắt à?"
Tô Kỳ "... lm miệng."
Lâm Nhàn "Này " Cô gọn gàng đi xuống lầu, hành lý được đưa vào phòng, sau đó cô bước ra đẩy Văn Sóc "Đã đến lúc chúng ta phải nghỉ ngơi. Đạo diễn Vương rất tệ, ngày mai có thể sẽ có nhiều nhiệm vụ."
Văn Sóc nhận ra rằng anh chỉ đang gây rắc rối cho cô "Tôi không có việc gì."
Lâm Nhàn mỉm cười và nói,'Không sao đâu, tôi thích thử thách."
Tô Kỳ "... Cô kìm nén cơn tức giận, trước đây cô cũng chỉ nghe nói qua, nhưng bản thân cảm thấy loại người này chỉ thiếu một người như mình để đối phó với cô ấy. Nhưng khi có mặt hiện trường, cô thực sự rất... khó chịu khi bị ngăn cản nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận