Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 326:

Chương 326:Chương 326:
Ngày thứ hai, Bạch Ưu Minh đến chỗ hẹn. Vừa đến công ty đã thấy Viên Ni đang đợi ở tâng một. Lúc này sắc mặt của cô ấy có vẻ hốc hác, nhìn thấy Bạch Ưu Minh, chỉ cười khổ.
"Em đã đến."
Bạch Ưu Minh lần đầu tiên cảm thấy có chút xấu hổ, cô cứng ngắc gật đầu "Đúng vậy. '
"Sao em không nói cho chị biết trước?"
Bạch Ưu Minh cúi đầu, lẩm bẩm "Em không có mặt mũi."
Viên Ni cười lớn "Vậy là em cũng nghĩ chị không giúp được em?”
Bạch Ưu Minh không nói gì, Viên Ni nhìn cô, phát ra giọng nói cảm khái "Em tuy rằng không phải người đầu tiên chị dẫn dắt, nhưng lại là người chị dốc hết sức lực để bồi dưỡng ra."
Nói xong, cô quay người dẫn đường "Đi thôi Lâm tổng đang đợi em trên lầu."
Bạch Ưu Minh đi theo, Viên Ni tiếp tục nói "Để công ty có thể bồi dưỡng nâng đỡ em, chị đã dồn toàn bộ tài nguyên của ba người dưới quyên mình, chỉ có như vậy em mới có được chút danh tiếng, công ty mới nguyện ý giúp đỡ em. Vì lý do này mà ba người đó đã nhục mạ chị, thậm chí sau này còn trở thành kẻ thù không đội trời chung, chấm dứt hợp đồng với công ty này rồi đến một công ty khác, chống lại chị trong mọi việc. Chị cũng đã chấp nhận tất cả những chuyện này".
Bạch Ưu Minh theo Viên Ni vào này, nhưng còn có thể nói gì nữa? Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là con người thì luôn muốn hướng đến chỗ cao hơn. Cô, Bạch Ưu Minh, không thể ở lại công ty này và phải đưa ra lựa chọn.
Viên Ni mỉm cười "Chị nghĩ việc đào tạo được một ảnh hậu trong đời mình là điều xứng đáng. Là người nổi tiếng thì em sẽ muốn giành giải thưởng, nhưng với tư cách là người đại diện, chẳng phải đều muốn đào tạo người của mình thật tốt sao? Ở bên em nhiều năm như vậy. Chị nghĩ dù em có rời đi thì cũng nên nói cho chị biết. Chị sẽ giữ bí mật cho em. Em ít nhất cũng nên có sự tin tưởng này. Nhưng chị không ngờ rằng, em sẽ chặn luôn cả chị. . "
Bạch Ưu Minh xin lỗi "Xin lỗi."
Viên Ni không nói gì, thang máy nhanh chóng đến tầng của Lâm Nhàn. Giản Mộc Hạnh đang đợi ở cửa, cô mỉm cười nói với hai người "Lâm Nhàn đang đợi, mời vào "
Hai người không nói chuyện, im lặng đi theo Giản Mộc Hạnh suốt chặng đường.
Đến nơi, Giản Mộc Hạnh gõ cửa, nghe được Lâm Nhàn trả lời, liền mở cửa đi vào.
Lâm Nhàn, giống như Văn Sóc, sẽ ngồi ở bàn làm việc và gõ máy tính bất cứ khi nào cô ấy ở văn phòng.
Giản Mộc Hạnh đã quen rồi, cô mời hai người ngồi xuống trước, sau đó đi ra ngoài rót cà phê.
Cà phê đã đến nhưng công việc của Lâm Nhàn vẫn chưa kết thúc.
Bạch Ưu Minh kiên nhẫn đợi một lúc và uống nửa tách cà phê trước khi Lâm Nhàn hoàn thành công việc của mình.
Bạch Ưu Minh cười lạnh "Cô trông cũng khá bận đấy, lần đầu tiên làm giám đốc cũng coi như là ra hình ra dáng." Lâm Nhàn cũng cười 'Không sao, ai mà không có lần đầu tiên. Nhìn xem, bây giờ cũng là lần đầu tiên cô hủy hợp đồng. Bất quá, tôi tưởng cô sẽ mang theo luật sư ”
Bạch Ưu Minh nhỏ giọng nói "Tôi không cần, chúng ta trực tiếp nói chuyện đi "
Lâm Nhàn “Đương nhiên.”
Giản Mộc Hạnh vừa nghe thấy điều này, cô lập tức đi ra ngoài và đưa thông tin đã in ra vào buổi sáng cho Bạch Ưu Minh.
Lâm Nhàn cười giải thích "Hợp đồng của cô còn ba năm. Nếu bây giờ chấm dứt hợp đồng, cô đương nhiên sẽ phải bồi thường thiệt hại. Lúc đầu số tiên bồi thường thiệt hại được đề cập là khoảng hơn 7 triệu tệ, tôi coi như cho cô số lẻ đi và tính chẵn là 7 triệu."
Bạch Ưu Minh mở to mắt nhìn người trước mặt "Mấy người là đang cướp bóc à?"
Lâm Nhàn "Không, cướp chính là lấy đồ của người khác, còn cô là tự mình mang đến cửa, không tính là cướp."
Bạch Ưu Minh ném tư liệu trong tay ra, hỏi "Làm sao có thể cao như vậy? Công ty một năm kiếm được bao nhiêu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận