Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 372:

Chương 372:Chương 372:
Văn Vĩnh Trạch cười lạnh "Sao vậy? Không ngờ tôi lại đến sớm như vậy..."
Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy Văn Sóc đang ngồi trên ghế sofa bên trái cửa phòng làm việc.
Anh mặc một bộ vest đen được cắt may khéo léo, chân mang giày da, tay phải đặt trên đùi, tay trái câm tách trà uống.
Nhấp một ngụm ngắn, anh đặt tách trà xuống, sau đó chỉnh trang lại cổ tay áo, hướng tâm nhìn về phía hai người ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, mang theo vẻ khinh thường của người trên.
"Thật không nghĩ tới các người sẽ tới. Không bằng..." Văn Sóc thanh âm lạnh lùng vô cảm "Nói cho tôi biết, hai người đến đây làm gì?"
Văn Vĩnh Trạch ”...'
Văn Giai Dịch không biết tại sao, nhìn Văn Sóc như vậy, toàn thân mình lại run lên, lặng yên ở chỗ đó không nói một lời.
Tất nhiên, ngay cả người như Văn Vĩnh Trạch cũng không ngờ Văn Sóc lại có khí chất mạnh mẽ như vậy.
Ông còn bàng hoàng trước sự việc xảy ra vào lúc này, thì Văn Giai Dịch, người không có kinh nghiệm trong xã hội này, làm sao có thể đương đầu được?
Dưới khí chất của Văn Sóc, chỉ có Lâm Nhàn vẫn thoải mái cười nói "Dù sao bọn họ cũng là người nhà của Văn tổng, tôi liền nghĩ hai người đến đây hỏi thăm. Thế nên tôi sẵn tiện gọi anh ấy tới luôn. Nếu mọi người có điều gì muốn nói thì cứ nói đi nhé " Văn Giai Dịch “...'
Văn Sóc cười nhẹ "Lời này rất đúng." Anh đứng lên nhìn hai người, vẻ mặt lãnh đạm đến mức khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Đây là lần đầu tiên Văn Giai Dịch nhìn thấy Văn Sóc đã khỏi bệnh, anh hoàn toàn khác với lúc trước khi ngồi trên xe lăn.
Ngồi xuống và nói chuyện vui vẻ trực tiếp với cha mình là điều gân như chưa từng xảy ra trong trí nhớ của Văn Sóc.
Kể từ khi Văn Sóc có thể nhớ được, thì anh đã ở nông thôn. May mắn thay, Văn Sóc là một người cực kỳ tài năng và đã tỏ ra rất quan tâm đến nhiều thứ từ khi còn nhỏ. Vì vậy, cho dù ở nông thôn, trình độ học vấn của Văn Sóc cũng không thấp như Văn Giai Dịch và những người khác nghĩ.
Ngoài ra, mặc dù anh và chú Kỷ luôn ở quê nhưng chú Kỷ sẽ đến Văn gia xin tiền, sau đó mua rất nhiều sách ngoại khóa cho Văn Sóc.
Có thể nói Văn Sóc rất thông minh, từ nhỏ thành tích đã tốt, năm nào cũng nỗ lực được xếp hạng nhất, cũng vì chuyện như vậy mà bị bắt nạt.
Nhưng dù kết quả có tốt đến đâu thì chỉ có chú Kỷ là người quan tâm, cũng chính chú ấy là người cảm động và tự hào vì Văn Sóc. Ngược lại, không có người thân ruột thịt nào của Văn gia lại để ý những chuyện này.
Thậm chí họ còn cảm thấy có sự khác biệt rất lớn giữa việc ở nông thôn và ở thành phố.
Chú Kỷ cũng nhiều lần báo cáo thành tích của Văn Sóc cho Văn Vĩnh Trạch để cho Văn Sóc trở về với Văn gia.
Tuy nhiên, Văn Vĩnh Trạch và những người khác không bao giờ quan tâm.
Chỉ trong kỳ nghỉ hè hàng năm, vợ chồng Văn Vĩnh Trạch mới dẫn con về quê thăm Văn Sóc vài ngày.
Sau đó lại là một năm xa cách, mỗi lần chia tay, bé Văn Sóc đều chạy theo sau xe của cha mẹ, vừa chạy vừa khóc, trong miệng gọi tên họ, lúc đầu rất cảm động, Văn phu nhân cũng thương xót.
Nhưng thời gian trôi qua, sự thân mật đáng lẽ phải được duy trì giữa những người cùng huyết thống cũng bị cuốn trôi.
Và hành vi khóc theo ô tô này dần dần trở thành ký ức khi Văn Sóc lớn lên.
Sau này, khi Văn Sóc học cấp hai, Văn Vĩnh Trạch và những người khác cũng không đến nữa.
Đôi khi chỉ hai năm mới đến thăm anh một lần, Văn Sóc đã quen rồi, khi lớn lên sẽ chọn đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn bọn họ rời đi.
Không ai biết tâm trạng của Văn Sóc lúc đó như thế nào.
Nhưng đối với Văn Vĩnh Trạch và những người khác, không có người chạy theo phía sau xe, lương tâm của họ cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều
Bạn cần đăng nhập để bình luận