Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 440:

Chương 440:Chương 440:
Nói một cách logic, bà lão không tin vào việc bẻ gãy tay người khác.
Nhưng người đó đang nằm trong bệnh viện, và lời nói vẫn còn đó. Dù điều đó có đúng hay không, vẫn nên hỏi một chút.
Văn Sóc thừa nhận rất dứt khoát, không một lời bào chữa. Văn lão phu nhân không khỏi thắc mắc Văn Giai Dịch đã làm cái gì, khiến Văn Sóc muốn đánh gãy tay con bé?
Chẳng lẽ đoạt tuyệt quan hệ, liền có thể làm đến thế sao?
Nhưng bây giờ nhìn vào mắt Văn Sóc, Văn lão phu nhân chợt hiểu, có lẽ việc Văn Giai Dịch làm còn nghiêm trọng hơn những gì con bé nói với bà rất nhiều
Thậm chí có thể nói Văn Giai Dịch đã giấu đi nguyên nhân quan trọng nhất.
Văn lão phu nhân cúi đầu cười khổ, tuổi tác đã lớn rốt cuộc bản thân vẫn có chút hồ đồ.
Văn Thục Ni không để ý tới chuyện này, hiện tại có Văn lão phu nhân là người chống lưng cho mình, bà nói chuyện cũng thêm nhiều phần mạnh mẽ hơn. Khi nghe Văn Sóc nói muốn bẻ gấy cổ con gái mình, liền nổi lên lửa giận, chỉ vào Văn Sóc mà nói "Bẻ gãy cổ con bé? Anh dám sao?"
Văn Sóc đưa mắt nhìn bà, sau đó nói "Tay đã bị bẻ gãy thì còn đắn gì cái cổ? Sao bà không để cô ấy tới đây xem tôi có dám không?"
Giọng điệu khá nghiêm túc.
Văn Thục Ni "...' Văn lão phu nhân mở miệng hỏi "Văn Giai Dịch đã làm gì?"
Văn Sóc đứng dậy, đi đến trước mặt Văn lão phu nhân, lạnh lùng nói " Cô ta cái gì mà không dám làm? Lá gan rất lớn, Văn gia cũng cho cô ta đủ tự tin đủ để đi ăn cơm tù." Lời nói đầy sự giễu cợt, nhưng cũng đại biểu là việc Văn Giai Dịch làm không hề là chuyện nhỏ.
Văn lão phu nhân cau mày “Cháu xác định là con bé làm sao?”
Văn Sóc mỉm cười cúi đầu, nhìn chiếc quải trượng trong tay bà lão rồi nói "Bà đi đường đến đây cũng không dễ dàng chút nào, còn phải chống gậy. Nhưng trên đường đến đây, bà có bao giờ nghĩ tới bằng chứng cho thấy Văn Giai Dịch bị thương là do tôi làm không?”
Văn lão phu nhân sửng sốt, đây không phải là vấn đề có bằng chứng hay không. Nhưng bởi vì Văn Giai Dịch bị gãy tay, giống như Văn Sóc bị mẹ ruột cầm dao nhào tới. Theo Văn lão phu nhân, việc người nhà cãi nhau đến như vậy, tức là không đẹp cũng không cần chứng cứ gì.
Không cần, thực sự không cần thiết.
"Tôi cần chứng cứ gì?" Văn Sóc ánh mắt lướt qua Văn lão phu nhân, nhìn về phía Văn Thục Ni, nhếch khóe môi, kiên quyết nói "Cho dù tôi đánh cô, thì sao?"
Hướng Quân ..." Đủ lớn.
Văn Thục Ni nghe xong, ngọn lửa trong lòng càng bừng cháy hơn, đang định bước tới thì bị Văn lão phu nhân ngăn lại.
Văn lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Văn Sóc, nhẹ giọng nói "Thuế của Văn gia sắp nộp xong, sao có thể dễ dàng sụp đổ như vậy? Nếu cùng Văn gia đối định, đợi bác cả cháu vực dậy, nghĩ rằng nó còn có thể ngồi yên không làm gì được không?” Văn Giai Dịch là tiểu công chúa Văn gia, một khi chủ quản Văn gia rảnh rỗi, đương nhiên không thể không để ý tới cô ấy.
Bất quá, nghe được lời này, Văn Sóc không chỉ buồn cười.
"Lão phu nhân, người đây là đang uy hiếp cháu sao?"
Văn lão phu nhân lắc đầu "Không phải uy hiếp, ta không có tư cách lo liệu mọi việc của Văn gia, nếu bác cháu nhất quyết muốn trấn áp công ty của cháu, ta ngăn cản không được. Cháu cùng Văn gia đối nghịch thì có ích lợi gì? Công ty nhỏ này thực sự có thể chịu đựng được một cơn bão trả thù của Văn gia?"
Văn Sóc "Để ông ấy thử đi, cháu muốn xem cùng Văn gia đối nghịch sẽ có kết quả gì?"
Văn lão phu nhân sửng sốt một lát, mới nhận ra đây không phải là một câu nói đơn giản "Ý của cháu là?"
Đúng lúc này, một giọng nam bối rối vang lên từ chiếc laptop trên bàn.
"Văn tổng, anh về Hoa Quốc đã hai năm rồi mà tôi chưa thấy anh đến công ty gặp tôi. Lúc anh đầu tư vào tôi 8 năm trước, anh nói tôi chắc chắn sẽ thành công, tôi hy vọng hiện tại cũng không khiến anh thất vọng. Văn tổng? Tôi về rồi, anh ở đâu? Tại sao phía anh lại đen thui thế? Anh còn kết nối được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận