Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 305:

Chương 305:Chương 305:
Lợi dụng việc xay lúa để giết lừa, lợi dụng việc công trả thù riêng.
Lâm Nhàn không nói nên lời khi nghe Bạch Ưu Minh nói ”... Cô không khỏi... quá tự tin "
Bạch Ưu Minh "...
Khi Bạch Ưu Minh ra khỏi gara dưới tâng hầm, cô tràn ngập hối hận. Phóng viên núp trong bóng tối điên cuồng chụp ảnh.
Bạch Ưu Minh chợt hiểu rằng mình phải tìm lối thoát cho bản thân.
Cô lấy điện thoại di động ra và bấm số.
Cô nói "Xin chào, hãy nói với sếp của bạn, tôi sẽ nêu thêm hai điều kiện nữa. Tôi sẵn sàng gia nhập công ty của bạn "
Công ty Giai Dịch Gia đã thay đổi CEO, bên ngoài không có tiếng gió, nhưng rất nhiêu người trong công ty đã nhận được tin tức này.
Người đầu tiên nhận được tin tức là người đại diện Lâm Trân của Giai Dịch Gia, cô ấy đã gọi điện cho ca sĩ Khang Băng dưới quyên của mình vào đêm đó.
Khang Băng biết được tin này, trong lòng không hề hưng phấn, có lẽ càng thất vọng hơn, thậm chí không còn hy vọng nữa.
Anh chỉ cười "Chỉ là bù nhìn mà thôi Cái công ty rác rưởi này. Dù sao hợp đồng của em cũng chỉ còn 5 năm thôi".
Lâm Trân biết rằng cậu ấy đang chờ đợi hợp đồng hết hạn, nhưng 5 năm nữa Khang Băng sẽ bao nhiêu tuổi?
10 năm thanh xuân liền bị lãng phí như thế này. Khang Băng có cam tâm không?
Dù cậu ấy cam tâm nhưng cô, Lâm Trân, cũng không cam lòng.
Khang Băng là người đầu tiên cô dẫn dắt, là người tài năng nhất nhưng cũng ít nổi tiếng nhất.
Điều này khiến Lâm Trân không thể buông tay, cô khuyên nhủ "Mặc dù chị chưa biết ai đã nhậm chức nhưng người đó chắc chắn giỏi hơn anh Trương. Cậu rất có năng lực, tới lúc đó, chúng ta sẽ lên nói chuyện với CEO mới, tìm kiếm cơ hội cho cậu”
Khang Băng cười khổ lắc đầu "Không, không có kết quả gì cả. Đã không còn thịnh hành ca sĩ nữa, mà những người mới tham gia chương trình tạp kỹ không biết hát còn nổi tiếng hơn em, em lấy cái gì cùng người ta so? Hơn nữa, bây giờ không còn ai mua đĩa nhạc nữa?? Cứ như vậy đi Em chịu đựng thêm một chút nữa, 5 năm sẽ trôi qua rất nhanh."
Lâm Trân mím môi, nhưng không còn có thể nói ra lời thuyết phục nào nữa.
Băng dày ba thước, không chỉ vì một ngày lạnh mà tạo thành, nỗi tuyệt vọng của Khang Băng cũng không phải là nhất thời.
Triệu Tiểu Thư ngày hôm sau nhận được tin tức, quản lý Quách Phàm Khải của cô hưng phấn đến thanh âm run run "Tiểu Thư Nhìn kìa, tổng giám đốc mới. Anh nghĩ đây là ân huệ của ông trời dành cho em. Em muốn xuất đầu liên có thể như ý nguyện."
Triệu Tiểu Thư cười lạnh "Em vào công ty đã bao lâu rồi? Muốn xuất đầu thì đã sớm xuất đầu rồi. Anh Khải, mấy năm qua vất vả cho anh rồi, anh đừng quản em nữa."
Quách Phàm Khải khuyên cô "Không được, CEO mới sẽ có cách hành xử mới. Công ty chúng ta có bao giờ đôi CEO mới trước đây? Đây có thể là điều tốt? Em đừng nản chí."
Triệu Tiểu Thư hừ một tiếng "Tùy anh Chỉ có người ngu ngốc mới tin lời này, chỉ là đổi nồi nấu không đổi thuốc mà thôi. Lúc Trương Thiếu Thành quản lý công ty cũng nói sẽ thực hiện chính sách mới, nhưng rốt cuộc cuối cùng thì thế nào?"
Đối diện Quách Phàm Khải dần dần trầm mặc, cuối cùng?
Cuối cùng, ... không có gì thay đổi. Đúng như Triệu Tiểu Thư đã nói, chỉ là đổi nồi nấu mà không đổi thuốc mà thôi.
Lý Kỳ Kỳ là người cuối cùng nhận được tin tức, khi người đại diện Quách Liên gọi điện tới, tay cô run lên vì kích động.
"Trương tiện nhân bị rớt đài rồi."
Lý Kỳ Kỳ sửng sốt "Bị đuổi xuống à? Tại sao?"
"Này ai biết nha "
Lý Kỳ Kỳ kinh ngạc "Hắn làm nghề này 8 năm, còn có người có thể đuổi hắn ra ngoài sao?"
Quách Liên mỉm cười "Chắc là quả báo do trời nổi giận "
Lý Kỳ Kỳ cười hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa. Quách Liên ở đối diện cũng im lặng, CEO mới là ai? Người đó sẽ làm gì? Đây vẫn là một ẩn số.
Nhưng chính họ lại là người lo lắng về những biến cố trong cuộc sống khiến chính mình không thể ngủ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận