Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 67:

Chương 67:Chương 67:
Bộ dạng tức giận của anh ấy ngay lập tức khiến mọi người bật cười, và cũng liên không còn chú ý nữa...
Vì là ngày đầu tiên nên ê kíp đã chuẩn bị khá nhiều, đồ ăn cũng được dọn sẵn trên bàn. Lúc này, mọi người mới nhận ra rằng dù có tìm kiếm thế nào cũng không thấy được một chiếc chén bát thừa nào cả.
Nguyễn Trạch Minh ”"... Này đúng thật là đặt cái bát trên đầu mỗi người nha? Đánh rơi 8 cái, liền một cái cũng không thể tìm thấy?
Vẻ mặt mọi người khiếp sợ nhìn bàn ăn toàn món ngon, không có bát thì làm sao có thể ăn được?
Điều này khiến Thời Phỉ ở bên cạn càng thêm bối rối, cô nhìn xung quanh thấp giọng nói "Thật xin lỗi "
Cô ấy mới ra mắt được một năm, và hiện giờ vẫn còn là sinh viên một trường điện ảnh, có rất ít kinh nghiệm trong showbiz này. Ngay cả kinh nghiệm xã hội của cô cũng chưa đủ.
Tuy nhiên, cô lại rất may mắn, cô nhận được vai nữ chính đầu tiên khi còn ngồi trên ghế nhà trường, đã thế cô còn trở thành một hiện tượng trên mạng.
Nhiều người ở đây đều xuất thân từ vô danh.
Lúc này mọi người ít nhiều đều nhìn Thời Phỉ với ánh mắt trách móc...
Nhưng có gì để nói vê một vấn đề như vậy?
Có nói thì cũng được ích lợi nào sao? Tất nhiên, bọn họ vẫn tiếp tục ăn, mọi người câm đũa lên và bắt đầu ngồi vào bàn. Sau một ngày mệt mỏi, ai cũng muốn được nhanh chóng đi nghỉ ngơi. Ngày đầu tiên, ấn tượng của mọi người với Thời Phỉ là một cô gái quá vô tư, điều này khiến mọi người có chút khó chịu.
Bữa tối kết thúc trong im lặng, Hề Nhã Phàm mới đặt đũa xuống và nói đùa với Thời Phỉ "May mắn không phải đũa bị gãy, nếu không chúng ta phải ăn bốc bằng tay rồi."
Thời Phỉ cắn môi dưới, từ từ cúi đầu xuống "Tôi xin lỗi
Hề Nhã Phàm cười nói "Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, tôi không có ý nhắc đến cô ".
Lâm Nhàn rút khăn giấy ở bên cạn lau miệng, sau đó cười nói "Không có ý gì vậy thì đừng mở miệng ra nói ".
Hề Nhã Phàm "... Cô nói cái gì?"
Lâm Nhàn quay lại nhìn Hê Nhã Phàm và mỉm cười nhẹ "Tôi có thể ngăn cô nói chuyện được sao?"
Nguyễn Trạch Minh "..." Tôi cũng không thể ngăn cản cô
Một bữa cơm, hai nữ minh tinh lại tranh cãi với nhau.
Nguyễn Trạch Minh vì Lâm Nhàn mà rầu thối ruột, cô ấy có thể bình thường được không? Việc giao tiếp, hiểu chuyện của cô còn không tốt, thì liệu anh có thể cùng Lâm Nhàn xào CP trên chương trình?
Nguyễn Trạch Minh cảm thấy sâu sắc rằng bản thân vẫn nên có một số trách nhiệm đối với Lâm Nhàn, vì vậy anh nhắc nhở cô ấy "... Khụ "
Lâm Nhàn quay đầu nhìn Nguyễn Trạch Minh trong đám người, sau đó nở nụ cười tán thưởng.
Nguyễn Trạch Minh thấy vậy liền ngốc "?2??" Cười như vậy là thế nào? Ý cô là sao? Lâm Nhàn chỉ vào Nguyễn Trạch Minh và nói với Hề Nhã Phàm "Nhìn đi, bạn trai của tôi bây giờ là ảnh đế Nguyễn Trạch Minh."
Nguyễn Trạch Minh "Tôi @(@%" Tôi, tôi, tôi... là dùng để chặn mũi tên cho cô à? Cô @@%...
Anh hoàn toàn bị Lâm Nhàn làm cho không nói nên lời, cuối cùng che trán cúi đầu ăn cơm, hiện tại anh đã hiểu, mình không nên tham gia vào cuộc chiến giữa các cô gái.
Tất Tùng ở một bên cũng nuốt khan, quay đầu lại. Anh ta cũng đã xem kỹ chương trình tạp kỹ này trước khi đến đây, tuy chưa xem cả ba mùa, nhưng anh vẫn biết quá trình.
Mâu thuẫn, cãi vã, hòa hợp, một chút yêu thương, và khi kết thúc, cân một chút cảm giác muốn bày tỏ tình cảm nhưng không dám, kiểu chợt gần lại chợt xa đó.
Tóm lại, mỗi mùa đều ít nhiều có một khuôn mẫu nhất định, nhưng nói thật thì xem trên TV thì thấy những việc cãi nhau khá nhỏ nhặt, nhưng trực tiếp tại hiện trường lại cảm giác được nhiều sự khẩn trương hơn.
Tất Tùng "..."
Chỉ có Tuyên Ngũ cười hì hì nói 'Không có việc gì to tát đâu, không nên để ý.
Mà Hạ Thi Văn lạnh lùng và tao nhã, cúi đầu ăn suốt bữa, nhắm mắt làm ngơ trước cuộc cãi vã giữa hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận