Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 92:

Chương 92:Chương 92:
Tuy nhiên, Lâm Nhàn cũng không quan tâm, bây giờ cô chính thức bước vào tuần quay chương trình thứ hai...
Lần này, Lâm Nhàn vừa đến sân bay đã phát hiện có người đến đón mình.
Biển chào mừng, tài xế mặc vest và đi giày da.
Lâm Nhàn "... anh là người trong 'Love ls Here" sao 2”
Người đàn ông hơi cúi đầu, sau đó cung kính nói "Vâng, thưa cô. Tôi là trợ lý mới, cô có thể gọi là Tài xế Vương."
Lâm Nhàn "... Xin chào."
Tài xế "Công việc của tôi là chịu trách nhiệm đưa đón cô."
Lâm Nhàn lên xe, hỏi "Sao đột nhiên lại có tài xế toàn thời gian?"
Người đàn ông mỉm cười nói "Tiền đầu tư được tăng lên, nên các nhà đầu tư đã yêu cầu chương trình trở nên xa hoa hơn".
Lâm Nhàn "... còn có thể như thế này à?"oo....
Tài xế tiếp tục cười "Chỉ cần có tiên, yêu cầu gì cũng hợp lý."
Lâm Nhàn '... có lý.'
Tài xế "Tiểu thư, chúng ta sẽ sớm đến ngôi nhà tình yêu. Tuy nhiên, bây giờ trời đã tối rồi, tôi e rằng chúng ta sẽ không đến kịp giờ ăn tối. Chúng ta có thể ăn ngoài rồi đến đó được không?"
Lâm Nhàn ”"... Cứ nghe theo anh đi, anh có thể chọn một nhà hàng đắt tiền."
Tài xế vui vẻ nói "Cảm ơn cô." Sau bữa cơm, đã là 6 giờ tối, Lâm Nhàn là người đến muộn nhất.
Cô cầm vali mở cửa, mọi người đang ngôi trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng cửa, bọn họ liên quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh, khi nhìn thấy là Lâm Nhàn, ánh mắt mọi người lóe lên.
Lâm Nhàn nhạy bén nhận thức được mọi chuyện nhưng vẫn cười hào phóng "Chào buổi tối."
Tất Tùng cũng mỉm cười "Sao muộn thế? Bữa tối đã ăn xong, mọi người đang thay nhau đến phòng nhỏ để phỏng vấn "
Lâm Nhàn đặt hành lý lên cầu thang một lúc rồi bước tới ngồi trên ghế sofa.
Đúng lúc này, cánh cửa gỗ nhỏ ở góc phòng khách được hé mở, Nguyễn Trạch Minh bước từ bên trong ra ngoài.
Khi nhìn thấy Lâm Nhàn, anh thoáng hoảng hốt. Hôm nay cô ấy có vẻ tràn đầy năng lượng hơn so với lúc rời đi. Ngoài ra, sau khi mọi chuyện ầm ï như vậy, liệu cô ấy có bộc lộ nỗi oán hận cũ tích tụ trong lòng không?.
Nguyễn Trạch Minh ngơ ngác đứng đó một lúc, sau đó lời nói của người đại diện hiện lên trong đầu anh “Tình thế buộc phải vậy, không chỉ có cậu, mà cả công ty cũng bất lực. Nếu cậu thật sự muốn làm bạn bè với Lâm Nhàn, cậu có thể xin số của cô ấy sau khi ghi hình xong. Tôi không nói, cậu với cô ấy không thể làm bằng hữu”
Bản thân không còn lựa chọn nào khác.
Nguyễn Trạch Minh định thần lại và mỉm cười trước. Cuối cùng, chịu đựng sự xấu hổ cùng áy náy trong lòng, anh cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Lâm Nhàn. Anh nhìn hoa văn trên sàn, bước từng bước đến ngồi bên cạn Thời Phỉ, mỗi bước đi đều nặng nề, ngượng ngùng.
Tuyên Ngũ "??2" Vậy mình nên ngồi ở đâu bây giờ?
Lúc Nguyễn Trạch Minh ngồi xuống, Lâm Nhàn nhìn anh cười hỏi "Anh có mang đặc sản cho tôi không?"
Nguyễn Trạch Minh sửng sốt, lắc đầu, luôn lảng tránh ánh mắt, nhẹ giọng nói "Tôi không có mua."
Trong phòng khách mọi người cũng đều trâm mặc, tất cả đều nhìn hai người. Họ nghĩ Lâm Nhàn sẽ xấu hổ, buồn bã và thắc mắc.
Tuy nhiên, Lâm Nhàn ở bên kia chỉ nở một nụ cười dịu dàng và nhẹ nhàng nói với Nguyễn Trạch Minh "Tôi đã hiểu ý nghĩa của việc này."
Nguyễn Trạch Minh sững sờ và hoảng sợ. Anh thực ra cũng mơ hồ hiểu được nguyên nhân vì sao Lâm Nhàn Minh biết tình hình trên mạng mà vẫn nói chuyện với anh.
Anh ngẩng đầu nhìn cô thì thấy Lâm Nhàn đã nhìn đi chỗ khác, tựa hồ, cô thực sự hiểu được.
Cô không bao giờ quay lại tìm anh nữa...
Bởi vì bâu không khí giữa Lâm Nhàn và Nguyễn Trạch Minh, mọi người trong phòng khách đều an tĩnh, quay đầu nhìn cô.
Đặc biệt là Hê Nhã Phàm, trong nhóm người này, mối quan hệ giữa hai người là không thân thiết nhất, vì vậy cô ấy mang tâm trạng vui mừng đứng ngoài xem náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận