Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 313:

Chương 313:Chương 313:
Cậu nhìn chằm chằm vào vị giám khảo thứ ba, ánh mắt rất nghiêm túc, người này... tựa hồ giống Lâm tổng công ty mình phải không?
Trời ơi, tại sao Lâm Nhàn lại ở đây??? Một thần tượng lại có thể làm giám khảo
Lâm Nhàn vỗ tay khen ngợi "Cậu hát hay quá, hát hay quá. Hay lắm, hay quá "
Ba vị giám khảo bên cạn đều giật giật khóe môi nhìn cô, trong lòng không khỏi phàn nàn Cùng cô ấy ngồi ở vị trí giám khảo thực sự làm giảm trình độ của chúng tôi.
Khang Băng nhìn Lâm Nhàn và nói "Cảm ơn chị Lâm rất nhiều"
Lâm Nhàn "Kêu chị Lâm cái gì? Tôi so với anh còn nhỏ tuổi hơn."
Khang Băng '... Vậy gọi... em gái?”
Ban giám khảo ..."
Nhìn Lâm tổng múa tay chân trên ghế giám khảo.
Khang Băng chưa bao giờ cảm thấy ngốc ngốc đến vậy. Cho dù cô ấy là bà chủ của mình, nhưng Khang Băng thực sự không thể trái lương tâm mà nói bà chủ rất tốt được.
Làm thế nào mà cô ấy, một thần tượng, lại có thể tham gia một chương trình tài năng nổi tiếng như vậy?
Không phải Lâm Nhàn không giỏi, hay Lâm Nhàn không đủ tư cách làm giám khảo. Trên thực tế, trong vòng tròn, bất cứ ai hơi nổi tiếng hầu như sẽ luôn có cơ hội làm giám khảo. Danh tiếng càng cao thì khả năng trở thành giám khảo càng lớn.
Nhưng cuộc thi tài năng này quá Cường đại, Lâm Nhàn, một thần tượng hát không hay nhảy không giỏi trong một chương trình tuyển tú, so với trình độ thí sinh, còn chưa chắc qua được.
Trong hoàn cảnh đó, khi ngồi vào bàn giám khảo, cô có chột dạ hay không?
Hiển nhiên, Lâm Nhàn không cảm thấy có lỗi.
Cô ấy không những không chột dạ mà còn rất cao hứng.
Cô giơ cao tay hét lớn "Khang Băng Cậu có biết không? Trong bốn người, tôi là người đầu tiên quay lại vì cậu
Khang Băng "..." Tất nhiên rồi, tôi đến từ công ty của cô mà Sếp
La Minh, nam giám khảo bên cạn Lâm Nhàn, mở to mắt nhìn khi thấy Lâm Nhàn quang minh chính đại cướp đoạt thí sinh sinh như vậy.
Sao cô dám cướp đi một thí sinh giỏi như thê, cô lấy gì mà dạy người ta?
Để ngăn cản Khang Băng chọn Lâm Nhàn vì cảm động, La Minh nhanh chóng hét lên "Này, Khang Băng, hãy nhìn qua tôi. Để tôi nói cho cậu biết, đấu trường này giống như một chiến trường. Không cần nói chuyện tình cảm nha? Nhìn tôi xem Tôi cũng được coi là một lão làng trong giới ca hát, chọn tôi chẳng phải tốt hơn sao?"
Lâm Nhạt cười lạnh nhìn anh "Tôi không dám nói mình ca hát tốt như thế nào, nhưng tôi dạy giỏi "
La Minh không tin "Cô nói cái gì? Không biết hát có thể dạy tốt sao?"
Lâm Nhàn hơi nâng cằm và rất tự hào "Tôi còn trẻ và có rất nhiều năng lượng. La Minh "...
Sau khi nghe xong, hai giám khảo còn lại cũng can thiệp vào chủ đề và cố gắng để Khang Băng chọn đội của mình.
Khang Băng đầu tiên nhìn ba ca sĩ bậc thầy, sau đó quay lại nhìn Lâm Nhàn.
Khi Lâm Nhàn gật đầu với cậu, Khang Băng không nói nên lời nhưng cậu cũng hiểu rằng điều này có nghĩa là cậu nên chọn cô.
Khang Băng tất nhiên không dám chống lại sếp của mình, nếu sếp đã muốn thì tất nhiên cậu phải chọn cô.
Lúc này Khang Băng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thắng thua.
Vì vậy, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cậu chậm rãi nói "Tôi chọn Lâm Nhàn.”
Khi đó, ba vị giám khảo đều tỏ ra bàng hoàng.
Khang Băng không tìm được lý do để giải thích tại sao cậu lại chọn một thân tượng thay vì 3 ca sĩ lão làng được yêu thích nhất? Thật sự rất khó để lý giải.
Nhưng Lâm Nhàn cũng không làm cậu khó xử quá lâu, cô ấy đã nhảy dựng lên hoan hô "Hoan nghênh hoan nghênh, cậu là người đầu tiên chọn tôi Đối với tôi thật không dễ dàng."
Khang Băng lúc đó liền ngây người "..." Thà rằng không nói gì còn hơn.
Ban giám khảo "..."
Khang Băng rời sân khấu và ngày đẹp như mộng này với cậu coi như đã kết thúc.
Tuy nhiên, đối với người đang theo đuổi giấc mơ, đây mới chỉ là khởi đầu
Bạn cần đăng nhập để bình luận