Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 233:

Chương 233:Chương 233:
Đúng như dự đoán, Lâm Nhàn từng bước đi về phía anh, rồi nắm lấy tay đối phương.
Máy ảnh đang thu nhỏ, hậu cảnh là ánh đèn rực rỡ và những tòa nhà cao tầng trong thành phố.
Đột nhiên, với một âm thanh vù vù, một chùm pháo hoa khổng lô đây màu sắc nở rộ trên bầu trời.
Tiếng nhạc êm dịu không thể át đi tiếng pháo hoa nối tiếp nhau, những khu vườn như lấp lánh trên bầu trời, nối tiếp nhau rất đẹp.
Máy quay ngày càng di chuyển cao hơn, cho đến khi cuối cùng chỉ còn lại pháo hoa trên bầu trời. Lâm Nhàn và Văn Sóc đã biến mất khỏi màn hình.
Anh ấy đã tỏ tình chưa?
Bọn họ có ở bên nhau không?
Không giống như những cặp đôi khác đều phải có cảnh tỏ tình ở cuối, cốt truyện giữa Lâm Nhàn và Văn Sóc rất nhỏ, và cái kết chỉ có hai câu ngắn gọn này.
Nhưng không hiểu sao, nó khiến người ta có cảm giác không mãn nguyệt.
AI Máy quay, xuống đây
Vậy đêm đó Văn tổng bắn pháo hoa sao?
Công đạo ở đâu Pháo hoa ở đâu? Hai người họ còn nói gì nữa?
Ồ, Sóc Nhàn giống như một tiểu thư trên sàn nhảy, thờ ơ và xa cách.
Đây là lần đầu tiên CP Sóc Nhàn trên mạng có độ nổi tiếng cao như vậy. Văn Sóc cất điện thoại, mỉm cười nhìn khung cảnh xanh tươi ngoài cửa sổ.
"Anh phải quay về sao?"
Văn Sóc quay người nhìn về phía bác sĩ mặc áo khoác trắng sau lưng, sau đó cười nhẹ "Có thể tôi sẽ quay về."
Bác sĩ nhìn hai chân của anh, không khỏi nói "Không nghĩ tới có thể có kỳ tích như vậy.'
Văn Sóc nhìn xuống chân mình, mỉm cười "Điều đó tôi cũng không ngờ tới."
Bác sĩ nghe xong mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn vào điện thoại di động nói "Để tôi xem xem?"
Văn Sóc cất điện thoại, quay đầu cười nhìn anh "Xem nó có làm anh cao hơn không?”
Bác sĩ "... Trở vê nhanh đi "
"Phân cảnh này là lần đầu tiên công lực của Khổng Linh tăng lên rất nhiều. . à nhân tiện, Lâm Nhàn, tại sao cô lại ăn kẹo cao su???" Lý Văn Cường, người đang phân tích bối cảnh, cuối cùng nhịn không được hỏi cô.
Lâm Nhàn thổi bong bóng, chơi một hồi mới nói "Người đại diện bảo tôi phải luôn ăn."
Lý Văn Cường '??? Luyện cơ mặt à?”
Lâm Nhàn lắc đầu "Không, cô ấy muốn làm tê lưỡi tôi."
Lý Văn Cường sửng sốt "Tê lưỡi? Để làm gì?"
Lâm Nhàn quay lại nhìn Lý Văn Cường và hỏi "Môn phái của Khổng Linh đã bị tiêu diệt, nhưng cô ấy còn dám nghênh ngang ra ngoài, cô ấy sợ người khác không biết rằng mình chưa chết sao?" Lý Văn Cường "Ừm..."
Chiếu Phàm thở dài "Bên ngoài không phải có tông phái khác hộ tống sao?"
Lâm Nhàn thắc mắc "Cho nên có thể kiêu ngạo như vậy, không sợ người hộ tống bỏ chạy à ?"
Chiếu Phàm sửng sốt một lát "... Tương tự."
Lý Văn Cường ”"... Dù là gì đi nữa, để tôi quay trước đã, sau đó sẽ được xem hiệu quả."
Sau đó, khi bộ phim bắt đầu quay, Lý Văn Cường lo lắng tự hỏi Lâm Nhàn liệu có thể diễn ra được một thịnh khí lăng nhân không?
chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng khiếp vía.
Sau khi bắt đầu quay, Lâm Nhàn nói với họ câu trả lời, thịnh khí lăng nhân, cái này Lâm Nhàn biết.
Khổng Linh bước ra khỏi sơn động, mặc một chiếc váy dài màu trắng. Đôi giày thêu hoa màu hồng nhạt dưới chân cô từng bước một, bước xuống đất, tới trước mặt mọi người.
Cô dùng ánh mắt nhìn quét qua mọi người một lần. Có lẽ, kẻ sát nhân nằm trong số những người này...
Sau đó, cô nhìn nam chính ở một bên, bằng ánh mắt lạnh lùng, thậm chí có thể dùng nó để giết chết người không tiếng động.
Âm thanh "sư muội" bỗng nhiên bị chế trụ lại trong cổ họng của Chiếu Phàm, nghẹn ngào đến mức không thể kêu lên được.
Khổng Linh quá khổ, vốn là đại tiểu thư của một danh môn chính phái, được vạn người yêu mến. Thế nhưng lại bị diệt môn, cha mẹ và các đồng môn đều bị thảm sát... Cô bế quan và tu luyện chăm chỉ để đạt được đến tu vi hiện tại. Có lẽ, đó là sức mạnh của sự hận thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận