Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 120:

Chương 120:Chương 120:
Cô đứng dậy, chiêu cao của cô không cao bằng Hứa Thư Hàn, tuy nhiên cô đứng ở đó càng thêm vẻ hiên ngang "Bây giờ phiên tòa đã bắt đầu, tôi sẽ không rút đơn kiện."
Hứa Thư Hàn vốn nghĩ rằng sau khi nói lời này, Lâm Nhàn sẽ sẵn sàng làm điều đó.
Không ngờ hắn lại nhận được câu trả lời như vậy, vừa sợ vừa tức giận "Đừng ức hiếp người quá đáng Quả thực, tôi đã nói vài điều vê cô, nhưng tống tôi vào tù thì rất độc ác "
Lâm Nhàn lạnh lùng nhìn xuống, cô mỉm cười nói "Tôi biết anh sẽ nói thế mà.'
Cô từ trong túi xách lấy ra một tờ hồ sơ bệnh án đưa cho Hứa Thư Hàn, hắn tò mò nhận lấy.
Nhưng khi hắn mở nó ra và thấy rằng mình không thể hiểu được nó.
"Không ai phải chịu đựng sự bạo hành của anh vì bất cứ lý do gì, dù tôi là ngôi sao, dù tôi là tuyến 18. Nhưng tôi cũng là một con người. Khi anh dẫn dắt người khác bắt nạt tôi trên mạng, anh có nghĩ tôi xứng đáng không? Anh coi tôi là một con búp bê giẻ rách? ? Tôi không hề có cảm giác gì sao?"
Luật sư nhìn xuống hồ sơ bệnh án, dưới đôi mắt bối rối của Hứa Thư Hàn nói "Bệnh trâm cảm nặng.'.
Hứa Thư Hàn sửng sốt và nhìn luật sư, nhưng anh ta vẫn im lặng .
"Anh cũng vậy." Lâm Nhàn đưa cho hắn một danh sách thuốc.
Hứa Thư Hàn nhận lấy, nhìn một cái, lầm bâầm nói "Thuốc ngủ?" Lâm Nhàn lộ ra ý tứ ý cười "Hứa Thư Hàn, anh biết không? Thuốc ngủ là một trong những cách chết đau đớn nhất trên đời. Dịch dạ dày người uống nhanh chóng bị trào ngược, sau đó anh sẽ cảm thấy axit dạ dày đốt cháy cơ thể. Loại đau đớn đó, không từ nào có thể miêu tả được."
Hứa Thư Hàn rùng mình, vô thức lùi lại một bước.
Lâm Nhàn nheo mắt cười, tiếp tục nói những lời tàn nhẫn với giọng điệu vui vẻ "Nhưng lúc đó, bản thân đã uống thuốc ngủ và không thể cử động. Người ngoài nhìn vào sẽ nghỉ người đó đang ngủ rất ngon lành. Không ai biết, họ đang trải qua nỗi đau thấu tâm can như thế nào?”
Danh sách thuốc trong tay Hứa Thư Hàn rơi xuống đất, trong đầu hắn có một dự cảm đáng sợ.
Luật sư nhìn chằm chằm vào Lâm Nhàn và hỏi "Cô đã thử qua chưa?"
Đó không phải là một câu hỏi mà là một lời khẳng định.
Những lời của Lâm Nhàn nói giống như cô đã tự mình trải nghiệm. Nó khiến người ta rùng mình, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lâm Nhàn sửng sốt, cau mày nhìn hai người "Các anh đang nghĩ gì vậy? Làm sao tôi có thể chịu được?"
Cô đưa tay lấy đi hồ sơ bệnh án từ tay Hứa Thư Hàn "Tôi chỉ bị trâm cảm và mất ngủ. Tôi bị bệnh này cũng chỉ uống thuốc ngủ một ít, ở nhà còn nửa bình để dùng dần."
Hứa Thư Hàn '...'
Luật sư "..." Không, nhưng cô mô tả đau đớn quá, cô ...
Cô không uống nó, vậy mà nãy giờ chỉ là đang đùa giỡn
Lâm Nhàn cất những thứ đó đi, sau đó nhìn Hứa Thư Hàn "Tôi không thể kiện anh cho đến khi tôi chết, phải không? Hứa Thư Hàn, thông tin tôi đưa ra, những việc anh làm đã ảnh hưởng đến tôi như thế nào? Anh có biết không?"
Hứa Thư Hàn không bị thuyết phục "Có tác động gì?"
Lâm Nhàn "Năm trước, tôi từng có một chương trình tạp kỹ nhỏ để đi du lịch. Đột nhiên một ngày trước khi ghi hình, trên mạng có tin tôi đã dụ dỗ bạn trai của đồng đội nên chương trình tạp kỹ đó biến mất."
"Sau đó, tôi nhận lời quảng cáo khoai tây chiên, lúc này trên mạng rộ lên tin tôi và đồng đội cãi nhau, ai là người chịu thiệt? Vậy là quảng cáo đã biến mất."
" Tiếp theo đó không lâu, một lá thư mời từ một nhãn hàng thời trang đã gửi đến. Lần này đột nhiên anh nói tôi cùng công ty thủy quân nào đó bày mưu tính kế, anh còn nghiêm túc ngụy tạo hình ảnh và lịch sử trò chuyện. Hứa Thư Hàn, anh không phải đi làm hả?"
Lâm Nhàn thực sự ngạc nhiên "24 giờ một ngày, anh ít nhất đã dành 18 tiếng, chỉ để vu khống tôi. Tại sao? Anh có phải là fan cuồng của tôi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận