Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 147:

Chương 147:Chương 147:
Lâm Nhàn mỉm cười và nói "Vậy không cần thiết phải làm nữa."
Chuyên gia trang điểm nhanh chóng tóm lấy cô "Trang điểm nhẹ, trang điểm nhẹ, trang điểm nhẹ vẫn cần thiết. Dù sao, khi đến thời điểm, máy ảnh sẽ có lúc cần quay cận mặt."
Lâm Nhàn không quan tâm, chuyên gia trang điểm chỉ cần đánh kem nền và đánh má hồng, thế là đủ.
Sau đó, cô ấy nhanh chóng kéo Lâm Nhàn đi thay bộ váy phổ biến nhất. Lâm Nhàn vốn đã xinh đẹp rồi, với dáng người chuẩn của mình, cộng thêm việc mặc một bộ váy đẹp, nhan sắc liền thăng hạng ngay lập tức.
Lâm Nhàn nhìn xuống chiếc cổ áo có vẻ thấp, rồi kéo chiếc váy dài khiến có khó cử động.
Có không khỏi thở dài.'Đã lâu rồi tôi không mặc váy dài" Bởi vì nhiệm vụ, cô từ mặc váy dài dân dân chuyển sang váy ngắn, cuối cùng là quần đùi và quần thể thao, trang phục càng thuận lợi cho việc di chuyển cũng sẽ càng phù hợp hơn để bảo vệ mạng sống.
Cô vốn quen mặc quần nên khi lần đầu tiên quay lại mặc váy dài, cô không khỏi nhìn mình thêm lần nữa trước gương.
Thợ trang điểm ở một bên cũng đứng nhìn, cười nói "Cô rất hợp với chiếc váy này "
Lâm Nhàn nở ra nụ cười dịu dàng hiếm thấy, trong mắt tràn đầy ý cười "Thật sao?”
Cũng vào lúc này, cánh cửa phía sau cô đã mở. Nguyễn Trạch Minh cau mày nói "Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?"
Anh quay đầu nhìn về phía này, Lâm Nhàn cũng quay đầu nhìn lại. Sau hai tuần, hai người bất ngờ gặp lại nhau, Nguyễn Trạch Minh nhìn Lâm Nhàn, cô ấy giống như là một tinh linh đột nhiên rơi xuống trước mặt mình, khiến anh có chút choáng váng,
Tai Nguyễn Trạch Minh lại đột nhiên đỏ lên, lắp bắp nói "Sao cô lại đến đây?"
Lâm Nhàn cũng sửng sốt, sau đó cau mày nhìn người quay phim bên cạn "Anh có biết không?"
Người quay phim rất vô tội nói "Tôi là người đã ăn qua Phật nhảy tường của cô thì sống là người của cô và chết cũng là ma của cô."
Lâm Nhàn "... Không nhất thiết phải vậy."
Thợ trang điểm bên cạn ngạc nhiên hỏi "Các người là cùng nhau ghi hình chương trình, trước đó không biết sao?"
Lâm Nhàn "..." Cô thật sự không biết, tên Vương Thành Quân này
Nguyễn Trạch Minh hiển nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra liền cau mày. Người quay phim đi theo lập tức nói "Ồ, nhầm phòng rồi, phòng của cô Tô Kỳ ở bên này, tôi xin lỗi "
Nguyễn Trạch Minh "...".
Tuy biết mình bị lừa nhưng anh vẫn không nói gì. Anh quay lại liếc cô tức giận đến mức người quay phim của cô không biết nên cười hay nên khóc.
Nguyễn Trạch Minh hiểu rằng đây là cơ hội kinh doanh do fan CP Nhàn Minh mang đến nên đã mời hai người như thế này.
Trước khi rời đi, Nguyễn Trạch Minh lại dừng lại, nhẹ nhàng hỏi "Gần đây cô thế nào rồi?" Sự rời đi đột xuất của Văn Sóc có ảnh hưởng gì đến Lâm Nhàn không?
Lâm Nhàn cười nhẹ, mặc dù lúc đầu Nguyễn Trạch Minh tránh mặt cô.
Nhưng giữa hai người không có hận thù sâu sắc, Lâm Nhàn cũng không ghét anh, nhưng cô cũng sẽ không bao giờ kết giao với người đã rời bỏ cô nữa.
Vì vậy, cô nói "Tôi không sao, dạo này Tô Kỳ thế nào rồi?"
Nguyễn Trạch Minh sửng sốt, cười nói "Tôi và cô ấy chỉ gặp nhau trong giờ làm việc, hiện tại tôi thấy cô ấy khá ngầu”
Lâm Nhàn "Vậy thì tốt."
Nguyễn Trạch Minh gật đầu rồi quay người đi.
Lâm Nhàn bây giờ không bị xa lánh như người xấu nữa. Nhưng lúc đầu, họ đều là những người tránh cô vì sợ bị ảnh hưởng, Hiện tại, bọn họ vì kiếm tiền mà lại hợp tác, tính tình của Lâm Nhàn có tốt đến đâu đi nữa làm sao có thể đồng ý được điều này?
Lâm Nhàn xác thực sẽ không đồng ý cũng không tính xào CP này.
Hiện giờ xào CP xác thật tiên lãi cao, kiếm cũng nhiều. Nếu là Lâm Nhàn ở quá khứ, có cơ hội như vậy, cô ấy sẽ đồng ý.
Vì hoàn cảnh sinh hoạt, cô ấy sẽ không có sự lựa chọn, nhưng hiện tại thì không phải.
Cô có tài phú cuồn cuộn, có tiên đồ rộng mở, lại mộng tưởng về một cuộc sống nhàn nhã trôi qua cho nên cô sẽ không ủy khuất chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận