Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 394:

Chương 394:Chương 394:
Ông đang định đi vào cùng với vợ thì điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lên. Văn Vĩnh Trạch sửng sốt, lấy điện thoại di động ra nhìn xem, là tin nhắn ngân hàng.
"Ba mươi triệu?”
Không phải Văn gia không có tiền, cũng không phải Văn Vĩnh Trạch không có tiền. Đương nhiên, số tiên này không phải không đủ để Văn Sóc chi tiêu trong Văn gia bao năm qua. Trên thực tế, trong 20 năm đó, nhà họ Văn chỉ bỏ ra hai đến ba triệu cho Văn Sóc.
Nếu tính là ba triệu, Văn Sóc xem như trả lại gấp 10 lần sao?... Văn Sóc lẽ ra không nên có nhiều tiền như vậy.
Văn Vĩnh Trạch đưa Sâm Duyệt Cầm đến tận công Giai Dịch Gia, trước khi đến, có nhờ Văn Giai Dịch hỏi nhân viên bên trong thì đã biết Văn Sóc có mặt trong văn phòng.
Văn Giai Dịch mặc dù đã rời đi nơi này, nhưng dù gì đã từng làm chủ tịch mấy năm, nhân lực cũng sẽ có, cho nên hai vợ chồng nhanh chóng nắm rõ vị trí của Văn Sóc.
Ngồi trong xe, Sâm Duyệt Cầm nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường, mơ hồ nhớ tới bộ dáng đáng yêu của Văn Dực khi còn nhỏ.
Khi mới sinh ra, con trai bà đã nhận được rất nhiều sự quan tâm và yêu thương vì là cháu trai đầu lòng của nhà họ Văn.
Sau này, khi lớn lên, Văn Dực lại càng đáng yêu hơn, khiến trái tim bà tan chảy. Nhìn thấy con trai nằm trong vòng tay mình, gọi mẹ bằng giọng ngọt ngào, Sâm Duyệt Cầm sẵn sàng từ bỏ bất cứ điều gì chỉ để khiến con trai mỉm cười.
Đứa bé còn biết phấn đấu để thành công và đã làm nở mày nở mặt cho Sâm Duyệt Cầm suốt cuộc đời. Ngay cả khi lớn lên, người con trai này vẫn là người đàn ông hoàn hảo nhất thế giới.
Mặc bộ vest chỉnh tê và mang theo túi đựng tài liệu khi trở vê nhà, Sâm Duyệt Cầm có thể cảm thấy vui vẻ suốt cả ngày khi nghe được tiếng gọi "Mẹ" đó.
Nhưng sau đó, vẫn như thường lệ ra ngoài đón em trai, Văn Dực lái xe rất kiên định, nhưng bà không thể đợi được tiếng "Mẹ" này thêm lần nào nữa.
Ngoài xe rất nóng. Trong xe rất mát mẻ, cuộc sống của bà diễn ra suôn sẻ, thậm chí có thể nói cô sống một cuộc đời sung túc.
Sau khi sinh ra rất nhiều người, mục tiêu cả đời của họ là trở thành giống như Sâm Duyệt Cầm.
Tuy nhiên, con trai của bà, Sâm Duyệt Cầm, đã chết.
Chẳng bao lâu, xe đã dừng trước cửa Giai Dịch Gia.
Tòa nhà này năm đó là do Văn Giai Dịch thuê, dù sao cũng ở trung tâm thành phố, có quảng trường riêng. Nếu không bỏ ra hàng chục tỷ thì không thể mua được tòa nhà này, ban đầu Văn Giai Dịch chỉ thuê từ tâng 16 đến tầng 18 vì để tiết kiệm chút tiền thuê nhà hàng năm, thời điểm đó hàng năm cô vẫn kiếm được ít tiền bằng cách tiết kiệm.
Sau này công ty mở rộng, tiền thuê hàng năm lên tới hàng chục nghìn, nếu kinh doanh không tốt thì gân như không có thu nhập.
Tòa nhà này tuy là do Giai Dịch Gia thuê, nhưng được cái mã bề ngoài đẹp thôi chứ chẳng có tác dụng gì. Lúc này đứng dưới tòa nhà, tuy biết công ty này vắng tanh đến thế nào nhưng bà không khỏi thở dài vì cháu gái mình thật là có tâm nhìn tốt.
Tòa nhà này, nó thực sự hoành tráng.
Ở cửa có nhân viên bảo vệ, nhìn thấy hai người trung niên bước xuống xe, liền tiến tới hỏi "Xin chào, hai vị đang tìm ai? Có đặt hẹn trước không?"
Sâm Duyệt Cầm sau đó không nhìn vào tòa nhà nữa mà nói với nhân viên bảo vệ "Tôi là mẹ của chủ tịch công ty này ?
Bảo vệ sửng sốt "Ý bà là Văn tổng? Không phải sáng nay anh ấy đã đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ sao?”
Sâm Duyệt Cầm "..." Lúc này, bà chợt nhận ra, lời tuyên bố cắt đứt quan hệ không đơn giản chỉ là lời tuyên bố.
Thật sự đang đoạn tuyệt với một người thân cùng huyết thống
Nhưng may mắn thay, Văn Sóc đã chuẩn bị sẵn sàng.
Không lâu sau, thư ký Kiều từ trên lầu đi xuống, nói với bảo vệ "Văn tổng muốn gặp hai người này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận