Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 453:

Chương 453:Chương 453:
Nếu là tôi, có lẽ kiếp này tôi sẽ không giúp đỡ những bệnh nhân ung thư nữa. Bởi vì một người mà hận cả toà thành, đây có lẽ là tâm lý của hầu hết mọi người, phải không?
Bố cục không lớn bằng những nơi khác.
Trên thực tế, cô ấy không giúp đỡ những người đã làm hại mình và không phải ai mắc bệnh ung thư cũng xấu
Nếu bạn bị một người trong nhóm hãm hại, bạn cũng không thể đối xử bình thường với nhóm này
Ví dụ như ngày nay người ta ghét những người nuôi chó, họ sẽ ghét tất cả nhóm người này, chẳng cần phân biệt ai tốt hay xấu. Hay là nếu ghét người già thì sẽ đối xử với người già rất ác độc dù rằng sau này họ cũng sẽ già đi. Bản chất con người là như vậy nên Lâm Nhàn đã tuyệt vời rồi
Cô ấy đang bán hình tượng của mình à? Một số người cũng đặt câu hỏi về điều này. ... Cái... cái đó ở tầng trên, tại sao không nhìn vào cái vàng và bạc thật trước mặt?
Hahahahaha, mạnh quá. Bỏ ra mấy trăm triệu đô la, lại chỉ vì muốn bán hình tượng? Hình tượng của lầu trên có giá trị như vậy sao?
Tôi thực sự muốn xin lỗi và ủng hộ cô ấy, nhưng tôi thực sự không đủ tiền mua bất động sản Tương Ninh.
Hahahaha... Vậy bạn đã mua vé xem phim chưa?
Những trải nghiệm tương tự của Lâm Nhàn và Khổng Linh đã tạo nên một làn sóng tuyên truyên khác cho bộ phim này. Ngay cả một số người không quan tâm đến phim ảnh vẫn trả tiền mua vé xem phim do sự quảng cáo râm rộ trong vòng bạn bè của họ.
Một tháng sau, phim tiếp tục được kéo dài suất chiếu thêm một tháng.
"Quỷ mê" đã chính thức trở thành một hiện tượng và một bộ phim, thổi một luông gió mới vào xã hội này. Cuối năm, Lâm Nhàn được đề cử giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Không ngoài dự đoán của mọi người, năm nay Lâm Nhàn với tư cách là tổng giám đốc đã trở thành nhất tỷ của Giai Dịch Gia.
"Đi đâu?" Lâm Nhàn nhìn Lâm Thanh, cau mày hỏi "Nghỉ hè không đi làm, sao lại đến chỗ chị du lịch làm gì?"
Lâm Thanh mỉm cười "Trước đây hai chị em mình chưa từng cùng nhau đi du lịch "
Lâm Nhàn “Ai trả tiền?"
Lâm Thanh nghiêng đầu, nhìn em gái, đáng yêu nói "Đương nhiên là chị rồi Chị là người có tiền."
Lâm Nhàn nghi hoặc nhìn cô "... Dù vậy, có ai lại ra ngoài đi ngồi xe lửa vào lúc nửa đêm không?
Bây giờ là 8 giờ 30, lúc này mới vội vã ra ga, thì chắc tàu sẽ khởi hành lúc 9 giờ 30 phải không?
Lâm Thanh lại cười "Sáng sớm hơn 8 giờ 30, ở đó mỗi ngày chỉ khởi hành hai chuyến Sáng không dậy được thì buổi tối phải đặt vé."
Lâm Nhàn cau mày nhìn em gái, rõ ràng là nhìn thấy cô có gì đó không ổn, nhưng vẫn quyết định đi theo cô. Dù sao không đi, cũng không biết cô bé này rốt cuộc muốn làm gì.
Lâm Thanh cầm hành lý bằng tay phải và tay trái nắm tay Lâm Nhàn cùng đi đến ga xe lửa.
Nhưng được nửa đường, Lâm Nhàn nhận ra có điều gì đó không ổn, chiếc xe đã đi sai hướng.
"Lâm Thanh, con đường này không phải đi tới ga xe lửa."
Lâm Thanh sửng sốt và ngơ ngác nhìn Lâm Nhàn "Không phải sao? Vậy đi dâu ?
Lâm Nhàn "..." Em gái, em có cân nhắc việc kế thừa sự nghiệp của chị mình và trở thành diễn viên không?
Lâm Nhàn dứt khoát không nói nữa, dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh đêm bên ngoài. Cảnh đêm của thành phố An Diên rất đẹp, khi Lâm Nhàn lần đầu tiên đến đây, cô đã bị kinh ngạc đến mức chỉ có thể há miệng kêu lên.
Lâm Thanh nhìn theo chị gái, nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là lần thứ hai cô đến đây, nơi đã cho cô niềm hy vọng lớn nhất cũng như nỗi đau lớn nhất.
Cô không khỏi hỏi Lâm Nhàn "Chị, lúc mới đến thành phố này, chị có cảm thấy xa lạ không?”
Lâm Nhàn nhẹ nhàng cười "Hơn cả xa lạ "
Hơn nữa, chính sự cô đơn và thành kiến đã bào mòn tận xương tủy, cô sinh ra đã có dung mạo xinh đẹp nhưng thực chất lại không hề tốt đến mức cho dù mặc giẻ rách lên người cũng có thể thành tiên nữ. Mặc một mảnh giẻ rách, ngay cả khi đi mua bánh bao, cô cũng bị người đại diện theo dõi sát Sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận