Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 389:

Chương 389:Chương 389:
Văn Sóc lại quay đầu nhìn Văn Vĩnh Minh, lộ ra nụ cười, chân thành đáp "Rất vui vẻ."
Văn Vĩnh Minh “...'
Lâm Nhàn dừng một chút, sau đó có chút đỏ mặt "..." Tôi @%, diễn xuất này có phải quá chuyên nghiệp rồi hay không "
Văn lão phu nhân nói "Văn Sóc, nam nhân phải đỉnh thiên lập địa."
Văn Sóc thản nhiên đáp "Nam nhân dù có đỉnh thiên lập địa đến đâu cũng phải lấy vợ "
Văn lão phu chủ ngoại, nữ chủ nội. Từ xa xưa, đàn ông đều phải gánh vác gia đình. Nếu việc này còn không làm được thì cháu không sợ bị người đời cười nhạo sao?"
Văn Sóc im lặng nhìn bà cụ một lúc, sau đó lại nhìn những người có ác ý xung quanh, hỏi "Bà ơi, bà nhìn những người xung quanh mình xem, nói lời này có phải hay không quá buồn cười?"
Văn lão phu nhân quay người nhìn quanh phòng, chồng bà đã qua đời, thái độ của bà đối với Văn Sóc không cần phải nhắc tới. Hiện tại, trong bốn người con của bà, nói trắng ra, người có ác cảm với cháu trai bà nhất chính là mẹ ruột của thằng bé, Sâm Duyệt Cầm.
Không nói đến cha mẹ của Văn Sóc, bác của Văn Sóc là Văn Vĩnh Minh cũng không có cảm tình với Văn Sóc, Văn Vĩnh Trạch không quan tâm đến con mình, thậm chí có chút chán ghét, Văn Vĩnh Nhuận phớt lờ và không thích Văn Sóc, và đứa con gái út duy nhất của bà Văn Thục Ni cũng có thái độ thù địch sâu sắc với Văn Sóc. Nhìn thế hệ sau, con của Văn Vĩnh Minh cũng cùng thế hệ với Văn Dực, chẳng những không chơi với Văn Sóc mà còn chán ghét.
Và các người con của Văn Vĩnh Trạch, anh trai và em gái ruột của Văn Sóc, thậm chí không có bất kỳ ký ức nào về Văn Sóc.
Con của Văn Vĩnh Nhuận khá hơn một chút, với Văn Sóc còn có hiếu kỳ cùng tò mò.
Trong số những người con của Văn Thục Ni, Văn Giai Dịch cũng cực kỳ thù địch với Văn Sóc.
Trong phòng này mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, điều duy nhất có thể chắc chắn là ở đây không có ai có thể thực sự được coi là người thân của Văn Sóc.
Văn lão phu nhân hiểu ý của Văn Sóc, anh không có người thân. Vậy thì anh còn cần sợ bị người khác cười nhạo sao?
Thấy bà nội im lặng, Văn Sóc nói tiếp "Nhiều năm trước, mẹ ruột đã chĩa dao làm bếp vào chính con đẻ của mình. Cùng lúc đó, Văn gia đã triển khai một cuộc họp bàn luận về cách đối phó với một chàng trai vừa xuất viện do tai nạn ô tô và đôi chân không có khả năng cử động. Năm đó, chàng trai kia vừa tròn 18 tuổi cũng vừa trưởng thành, vẫn còn ôm trong mình những tò mò và kỳ vọng về thế giới này."
Sâm Duyệt Cần nghe được Văn Sóc nói cầm dao, trong mắt hiện lên sự tức giận nhìn Văn Sóc.
"Nhìn xem." Văn Sóc chỉ vào mẹ mình "Đây là mẹ của cháu, lòng đầy hận thù đối với con ruột của mình. Cho nên cháu không có người thân cũng không sợ bị ai chê cười. Vì nếu cháu có người thân, cháu sẽ càng không sợ bị ai chê cười. Sự thật về tin tức đó là gì? Việc cháu bị bao nuôi hay đi nuôi dưỡng người khác không quan trọng. Bị chê cười nhưng có thể có được người yêu cho riêng mình, công kích của những tiếng cười nhạo đó so với đối mặt với con dao làm bếp trước mặt có là gì?"
Văn Sóc nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào Văn lão phu nhân, mạnh mẽ hỏi "Nói cách khác, cháu, Văn Sóc, có thể sống ở nông thôn 18 năm, sống sót sau một vụ tai nạn xe hơi, bị đuổi khỏi nhà thì bắt đầu kinh doanh riêng. Tại sao cháu lại phải xem trọng chê cười của một đám người lạ hèn nhát?”
Nghe xong lời này, Văn Vĩnh Minh càng tức giận hơn,Mày không quan tâm, vì mày chỉ có một mình. Nhưng tao và Văn gia là một doanh nghiệp, chúng tao buộc phải quan tâm."
Văn lão phu nhân hỏi anh "Sống trên đời này, làm sao có thể không bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng? Cháu có chắc mình vẫn có thể tự tin như vậy khi bị mọi người cười nhạo không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận