Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 402:

Chương 402:Chương 402:
Bật loa ngoài, Văn Vĩnh Minh nói với mọi người có mặt "Mọi người đều ở đây, nếu không chúng ta sẽ nghe lời Văn Sóc nói. Tôi không tin, thế giới này còn có thể đổi trắng thay đen."
Khi hồi chuông sắp dứt, Văn Sóc mới ung dung mà bắt máy, giọng nói thản nhiên "Sao vậy?"
Văn Vĩnh Minh cười lạnh "Ta biết ngươi không đơn giản, trước khi rời đi ngươi còn để lại một chiêu như vậy, làm cho Văn gia gà chó không yên, Văn Sóc, ngươi có thủ đoạn. Nếu ngươi thực sự có bằng chứng, vậy sao ngươi không gọi cảnh sát báo án chứ? Ngươi tính lừa lọc ai?"
Mọi người đều nghĩ, đúng vậy Nếu Văn Sóc có thể tra ra Văn Thiên Tinh là hung thủ, trong tay có nhiêu bằng chứng như vậy,
Tại sao anh không gọi cảnh sát? Giữ nó để ăn tết hay gì?
Giọng Văn Sóc rất bình tĩnh "Ai nói tôi sẽ không gọi cảnh sát?"
Khung cảnh yên tĩnh trong giây sợ hãi tràn ngập toàn thân.
Văn Vĩnh Minh cảm thấy chuyện này buồn cười đến mức cười lớn hỏi "Vậy cảnh sát đâu?"
Văn Sóc "Ở cửa”
"Reng Reng." Văn Sóc vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng chuông, tựa như đang đáp lại Văn Sóc.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là cảnh sát thực sự đến sao?
Giọng của Văn Sóc chậm rãi phát ra từ điện thoại di động "Tôi không tra không có nghĩa là tôi không tìm được. Cảnh sát không tới, không có nghĩa là tôi sẽ không gọi. Bác có gây ra bao nhiêu rắc rối thì kết quả cũng phải giao cho pháp luật. Không biết, bác hiểu biết bao nhiêu về tội cố ý giết người ở nước ta?"
Văn Vĩnh Minh sửng sốt, người làm đã bước tới mở cửa, quả nhiên ngoài cửa có ba người đàn ông mặc trang phục cảnh sát.
Bọn họ liếc nhìn đại sảnh rồi hỏi "Văn Thiên Tinh là ai?"
Văn Thiên Tinh kinh hãi nhìn về phía cửa, trốn ở sau lưng Văn Vĩnh Minh không dám cử động. Mọi nước đi đều có một điều kiện tiên quyết, đó là anh sẽ không bao giờ tự mình thực hiện.
Nếu anh phải vào tù thì có nhiều tiền cũng có ích lợi gì?
Văn Thiên Tinh chưa bao giờ sợ hãi như vậy, thân thể bất giác run rẩy.
Văn Vĩnh Minh cũng nhận ra, tim đập thình thịch, run rẩy nhìn Văn Thiên Tinh
"... Con, con..." Cái gì cũng không thể nói được, ông biết con trai của mình, trạng thái hiện tại của nó đã lộ ra đáp án.
Văn Sóc khẽ mỉm cười "Bác, cháu có thể điều tra ra được rất nhiều chuyện, trong đó có vụ án 28 năm trước...'
Văn Vĩnh Minh sửng sốt một lát.
Văn Vĩnh Trạch sửng sốt, sắc bén hỏi "Có ý gì?" 28 năm trước còn có thể xảy ra chuyện gì? 28 năm trước chỉ có một chuyện lớn.
Văn Sóc cười khúc khích "Đây là chuyện không liên quan đến ông, Văn Vĩnh Trạch. Mọi việc của tôi đều không liên quan gì đến vợ chồng ông, hy vọng ông có loại tự giác này."
Văn Vĩnh Trạch sửng sốt... Không quan hệ sao? nhưng nếu là 28 năm trước thì làm sao có thể không liên quan gì đến ông?
Vụ hãm hại 28 năm trước nếu nhắm vào ông thì sẽ ảnh hưởng đến con cái của ông. Tại sao lại không có liên quan gì đén ông?
Nếu những chuyện xảy ra 28 năm trước đều là hiểu lầm thì liệu họ có hòa hoãn với nhau được không?
Văn Vĩnh Trạch lắc đầu, ông cũng hiểu, thời gian trôi qua, quá khứ đã là quá khứ, tổn thương đều đã xảy ra.
Văn Vĩnh Minh hỏi "Ý của ngươi là?"
Văn Sóc cười "Vị hòa thượng đó đã bị bắt và bị buộc đủ mọi tội. Bất quá, vụ án này ngay từ đầu đối với ông cũng không có ảnh hưởng gì. Chưa kể thời gian điều tra đã hết. Nhưng may mắn thay, trên làm dưới theo, và chính ông là người đã dạy cho con trai mình trở thành con người như ngày hôm nay. Bác ơi, đây gọi là luật trời, quả báo nhãn tiên. Hahahahaha "
Văn Sóc cúp điện thoại, ba cảnh sát chuẩn bị còng tay bước vào nói "Có bằng chứng cho thấy Văn Thiên Tinh có liên quan đến một vụ án giết người. Bây giờ mời đi theo chúng tôi
Văn Thiên Tinh kinh hãi kêu lên "Không, không, không, tôi sẽ không đi, tôi không làm gì cả, tôi không có giết người, là bị vu oan. Cha, tin con, xin hãy cứu con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận