Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 207:

Chương 207:Chương 207:
Bà thường gọi video với con gái và thấy con mình ngày một xấu đi, quầng thâm dưới mắt ngày một nặng hơn.
Làm sao bà có thể sẵn sàng chỉ tiêu số tiền mà nó vất vả kiếm được để chữa bệnh cho mình?
Đầu năm nay, bà biết cuộc đời mình không còn kéo dài được bao lâu nữa nên dứt khoát dành dụm hết tiên cho con. Nghĩ rằng, có lẽ một ngày nào đó đây có thể là đường lui cuối cùng của con gái bà.
Cũng may, bà đã chịu đựng được tới khi Nini hết khổ.
Tôn Mạn Hoa siết chặt góc áo, ba đứa con đều có quan hệ rất tốt với nhau, có Nini ở đây, Thanh Thanh và Tiểu Phong cũng không cần phải chịu ủy khuất nữa.
Bà biết điều đó và thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phát hiện chính mình vẫn chưa muốn chất.
Bà muốn nhìn thấy ba đứa con của mình nhiều hơn và quan sát quá trình chúng lớn lên, nhìn Tiểu Phong của bà vào được một trường trung học tốt, nhìn Thanh Thanh vào một trường đại học tốt, nhìn thấy Nini con bé... kết hôn và bắt đầu một gia đình mới.
Nhưng chính là, sinh tử có mệnh, không phải do bà quyết định.
"Vậy chúng ta lại làm thêm một số kiểm tra nữa nhé?" Bác sĩ cúi đầu viết rất nhiều chỉ định, sau đó nói "Xét nghiệm máu ở tầng hai, khu B đối diện, còn những nơi khám khác thì có thể hỏi các y tá bên ngoài, họ sẽ nói cho cô biết."
Ông ấy nhìn xuống tờ hồ sơ bệnh án và nói "Đừng ngừng hóa trị. Có vẻ như đã lâu rồi bà ấy chưa đến bệnh viện phải không?” Lâm Nhàn nhìn lại mẹ cô, sau đó mỉm cười nói với bác sĩ "Người già, sợ tới bệnh viện cũng là chuyện bình thường."
Vị bác sĩ già không đồng ý "Là một người con, chẳng lẽ không có thời gian đi cùng bà ấy đến đây sao? Với trường hợp của bà ấy, tốt nhất là không được dừng hóa trị." Ông chưa nói tới hậu kỳ ung thư gan, các tế bào sẽ phát triển thành bao nhiêu khối và hóa trị chỉ là nhằm kéo dài sự sống của bà ấy.
Nhìn thấy Lâm Nhàn cùng Tôn Hoa rời đi, bác sĩ già lắc đầu. Lần nào gặp bệnh nhân mắc loại bệnh ung thư này ông cũng đành bất lực
Người bệnh tự sa ngã cơ hồ đã là một chuyện bình thường, nhưng mà, liệu ai có thể trụ vững trước sự tấn công của tế bào ung thư?
Dù ông có thương tiếc cho người phụ nữ còn trẻ tuổi mà đã mắc căn bệnh này, nhưng thế giới chính là như vậy, và việc chấp nhận số phận có lẽ là lựa chọn cuối cùng của họ.
Hai tiếng sau, ông lại thấy hai mẹ con quay lại.
Lâm Nhàn cầm theo một túi tài liệu, trong khi mẹ cô yếu ớt đi theo phía sau
Bác sĩ thở dài, sau đó nhận lấy các xét nghiệm của bà và xem xét.
Than ôi, thật đáng thương
Thật đáng thương...
Hở?
Vị bác sĩ già sửng sốt, lông mày chậm rãi nhăn lại, sau đó ông ta tháo kính đọc sách ra và nhéo nhéo sống mũi, sau đó, lại đeo kính vào và nhìn kỹ từng tờ một.
Một lúc sau, tay ông bắt đầu run rẩy. Tôn Mạn Hoa thấy ông như vậy, bà càng run rẩy nhiều hơn.
Tôn Mạn Hoa "Bác sĩ, bác sĩ, tôi sắp đi rồi à?"
Bác sĩ già vội vàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tôn Mạn Hoa, hồi lâu sau mới hỏi "Bà gần nhất có nơi nào không thoải mái không?”
Tôn Mạn Hoa lắc đầu "Hai tháng nay, tôi tựa hồ càng ngày càng có tinh thân. Xuân về phản chiếu chăng?
Lâm Nhàn "Hồi quang phản chiếu”
Ông bác sĩ già mở to mắt, hỏi lại "Gần đây bà dùng thuốc gì?"
Tôn Mạn Hoa nói "Dược sĩ già Trung y ở làng bên có tiếng về y học cổ truyền Trung Quốc, sau khi uống thuốc ông ấy bốc tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều"
Nghe vậy, bác sĩ già càng hưng phấn hơn, hỏi Tôn Mạn Hoa địa chỉ của dược sĩ trung y.
Lâm Nhàn "Trung y có tác dụng an thần, bổ khí, kỳ thực không tệ."
Sau đó, bác sĩ bắt đầu nói với Tôn Mạn Hoa "Trước tiên xin chúc mừng. Theo báo cáo khám nghiệm, tình trạng của bà..."
Tôn Tiên Hoa nín thở, vô cớ trong lòng dâng lên một tia hy vọng, có thể là do sự bất thường của bác sĩ, có thể là do ý thức sinh tồn sâu thẳm trong lòng con người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận