Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 94:

Chương 94:Chương 94:
Sau khi nhét ống hút vào và uống một ngụm lớn, Lâm Nhàn thoải mái thở ra một hơi. Phù, đã hồi sinh.
"Tại sao tôi lại muốn họ hối hận? Vốn dĩ giữa chúng tôi không phải tình bạn sâu sắc gì." Lâm Nhàn cảm thấy lời nói của 4637 thật buồn cười.
4637 "Nhưng... tôi thấy cô đối với Nguyễn Trạch Minh khá tốt. Dù anh ấy biết chuyện xảy ra trên mạng nhưng vẫn không giữ khoảng cách với cô."
Lâm Nhàn cười khúc khích, không phải không cam lòng mà nói rất đúng " Con người không giống nhau, tôi không quan tâm đến thế giới bên ngoài, không chỉ vì tôi có của cải vô tận, mà còn vì kinh nghiệm tích lũy được cho phép bản thân bình tĩnh đối mặt với nó. Đối với tôi, người tốt với mình mới đáng trân trọng. Cố gắng thuyết phục tôi chỉ bằng một vài tin đồn là bạn đang coi thường tôi."
4637 càng tức giận hơn “Cô tốt như vậy, nhưng anh ấy cũng không để tâm."
Lâm Nhàn mỉm cười nói 'Sự trân trọng là cần thiết vì nó có giá trị. Tuy nhiên, đối với một số người, đồ vật còn quan trọng hơn tình nghĩa. Cái anh ấy cần là sự nghiệp nên chúng tôi không cùng quan điểm, chí hướng. Không cần thiết phải làm bầu không khí trở nên xấu hổ, suy cho cùng, anh ấy cũng không hề sai."
4637 thở dài "Ồ, tùy ký chủ thôi. Nếu là tôi..." Nó bắt tay tạo thành một nắm đấm nhỏ .
Lâm Nhàn uống hết sữa chua, ném cái chai rỗng vào thùng rác "Không phải vì gì chỉ là thực sự không đáng để bận tâm. Dù sao cũng mới làm bạn một tuần mà thôi. Nếu tách ra là điêu anh ấy muốn, tôi hoàn toàn tôn trọng quyết định đó."
Khi Lâm Nhàn ra khỏi bếp, đạo diễn tình cờ cũng ra khỏi phòng phỏng vấn. Khi nhìn thấy Lâm Nhàn, anh vẫy tay với cô "Lâm Nhàn, cô đến rồi Thật trùng hợp làm sao, cô là người ghi hình cuối cùng, đi thôi "
Lâm Nhàn gật đầu, bình tĩnh bước vào phòng mà không nhìn ai.
Tuy nghe nói đây là một căn phòng nhỏ tối tăm nhưng thật ra nó lại rất sáng sủa, trong phòng trang trí rất đơn giản, ở giữa có một chiếc ghế cao và một chiếc bàn nhỏ. Phía sau là bức tường trắng đơn điệu, đối diện với bàn ghế là một số thiết bị ghi hình, thu âm.
Các nhân viên đều đang bận rộn chuẩn bị ánh sáng và âm thanh, trông bọn họ có vẻ hơi sôi động.
Lâm Nhàn đi tới và ngồi xuống, Vương Thành Quân mỉm cười, anh ta đang đứng ở hậu trường, không có nhiều kiêng kị khi giao lưu cùng người khác, như trước máy quay.
"Chuyện lần này khá lớn, cô thấy thế nào?" Trước khi bắt đầu bấm máy, lời nói của Vương Thành Quân chỉ là lời hỏi thăm thuần túy.
Lâm Nhàn không ngờ rằng sau khi đến đây, Vương Thành Quân sẽ chào đón cô một cách thân thiện như lúc trước.
Cô nói "Không có gì đâu”
Vương Thành Quân cười với cô, nói "Tôi thấy trên weibo viết về việc cô chuẩn bị khởi kiện ai đó. Nói thật thì đây có thể là vết đen lớn nhất trong sự nghiệp thân tượng của cô. Nếu kiện cáo thất bại, có lẽ cô không thể tiếp tục xuất hiện trong vòng tròn này được nữa, đây thực chất không phải là chuyện đơn giản." Vụ kiện thất bại cùng vấn đề quyên góp gian lận bị để ý. Với vết đen như vậy, hoàn toàn không có khả năng để Lâm Nhàn tiếp tục phát triển bản thân. Thậm chí, Lâm Nhàn còn phải trả cho công ty một khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng lớn.
Lâm Nhàn "Tôi đương nhiên biết những điều đó."
Xung quanh mọi người đều đang chuẩn bị vểnh tai lên hóng hớt. Dù mặt ngoài tất cả giống như đang nghiêm túc làm việc nhưng bên trong lại rất tò mò hóng chuyện.
Lâm Nhàn cảm thấy buồn cười, nhưng cô không có gì để che giấu người khác.
"Dù tôi không thành công chí ít bản thân cũng đã từng cố gắng. Chỉ có thẩm phán mới có thể giúp tôi chứng minh việc lừa đảo quyên góp từ thiện là sự thật hay giả dối. Bằng không, tại sao tôi phải phí thời gian, sức lực để kiện tên ngốc đó?"
Vương Thành Quân trừng mắt liếc nhìn những người nghe lén, sau đó bước đến gần cô, nhỏ giọng hỏi "Cô thực sự không phải là người thực hiện hành vi lừa đảo quyên góp sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận