Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 200:

Chương 200:Chương 200:
Vợ bác Lâm càng tức giận hơn “Đúng là nuôi những con sói mắt trắng xa lạ. Tôi đã bảo ông đừng để ý đến gia đình họ, nhưng nhất quyết làm như vậy."
Tôn Mãn Hoa chỉ có thể kéo con mình nói "Anh, đừng tức giận, trẻ con không khống chế được lời nói của mình."
Bác Lâm 'Vậy cô phải dạy dỗ lại họ, con bé nói tôi không tuyển được người? Nếu tối nay tôi cần người liền có người muốn vào làm."
"Chỉ là không tuyển được người thôi. Nếu có thể tuyển được người thì tại sao lại gọi điện mời Tiểu Phong đi làm? Ngày nào bác cũng bắt em ấy làm ca đêm, còn nhờ em ấy làm thêm giờ mà không trả thêm tiền. Có chuyện như này không? Không phải chỉ là thấy Tiểu Phong còn nhỏ nên bắt nạt nó sao??" Lâm Thanh liền nhanh chóng đi ra, cũng không muốn nhìn mặt bọn họ nữa.
Bác Lâm đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Ông ta còn hét lên "Tôi không tuyển được ai à? Tôi chỉ để Tiểu Phong vào vì thấy nhà cô đáng thương. Hôm nay còn có người đến chỗ tôi xin được làm việc đó "
Hai bên mặt ông đỏ bừng, thở dốc và cư xử như mình đã chịu ủy khuất lớn.
"Đã như vậy, tôi không cần vòng vo." Cũng vào lúc này, giọng nói Lâm Nhàn đột nhiên cắt ngang.
Bác Lâm sững sờ khi nhìn thấy Lâm Nhàn bước tới từ phía sau Tôn Mạn Hoa
Lâm Nhàn vén chiếc mũ chóp lên, để lộ khuôn mặt thanh tú
Cô nhìn bác Lâm và mỉm cười hào phóng "Chào bác." Cô nhìn trông rất ổn và khi cười lên rất đẹp. Bác Lâm nói một chút "A, Nini đã về rồi " Lâm Nhàn là người đứng đầu nhà họ Lâm, và ông ấy tự nhiên cũng hổ thẹn khi cãi vã trước mặt người đứng đầu
Lâm Nhàn mỉm cười gật đầu "Không ngờ con lại có thể nhìn thấy bác ở đây, nghe nói lần này trở về Tiểu Phong làm việc ở nhà máy của người, con nghĩ là bởi vì chú muốn giúp đỡ. Vì em trai cháu còn nhỏ tuổi, quả thực ra bên ngoài cũng khó kiếm được việc làm thêm vào mùa hè."
Vợ bác Lâm cười nói "Cũng là Nini hiểu lý lẽ, biết nói chuyện."
Lâm Thanh chưa bao giờ nói với Lâm Nhàn về những chuyện lộn xộn này ở nhà, khi nghe thấy chị vẫn đang nói chuyện với bác mình, cô muốn bước tới giải thích.
Chính Lâm Phong ngăn lại, nói "Để chị cả nói đi '
Đến đây, sau khi nghe được lời khen của dì, vẻ mặt Lâm Nhàn vẫn không hề thay đổi, cô vẫn tươi cười hào phóng nói "Con vừa nghe dì nói rằng tuyển người trong nhà xưởng rất đơn giản, nghĩ đến hiện tại chắc là nhà xưởng không còn thiếu người phải không ?"
Bác Lâm sửng sốt, chỉ có thể mạnh miệng nói "Không thiếu, Tiểu Phong mới vào đây làm việc có hai tuần, bác chỉ là cho cháu có một chỗ để đi."
Lâm Nhàn mỉm cười "Vậy việc này sẽ dễ giải quyết hơn nhiề. Lần này con sẽ ở lại thêm vài ngày để đưa bọn họ đi chơi. Nhưng trì hoãn như vậy, cùng với việc thời gian khai giảng cũng không còn bao nhiêu, đương nhiên không còn dư lại thời gian. Kể từ khi em ấy bắt đầu làm việc, con luôn muốn Tiểu Phong nghỉ làm. Nhưng con đang tự hỏi làm thế nào để nói với bác về việc này. Đêm qua con đã không ngủ. Bây giờ bác nói điều này, khiến con cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đúng lúc ngày mai con sẽ đưa mẹ đi khám bác sĩ trong thành phố, con muốn dẫn Tiểu Phong và Thanh Thanh đi mua vài thứ trước khi tựu trường. Bác, bằng không kể từ hôm nay Tiểu Phong sẽ xin nghỉ làm luôn, có được không? Lương bao nhiêu cũng không sao, đều là người trong nhà, coi như em ấy tới giúp đỡ."
Bác Lâm sửng sốt, nhà máy vốn đã thiếu người, công nhân hiện tại rất khó quản lí, nếu không vui sẽ nghỉ việc.
Việc làm quanh năm thì nhiều nhưng lại không đủ thợ, quanh năm tuyển thợ mệt mỏi, ông phải nộp thuế và đóng phúc lợi mới tìm được thợ.
Cách đây không lâu ông vừa nhận được một đơn hàng lớn, bận quá nên tìm đến đứa cháu trai nhỏ này và mời nó đến làm việc trong kỳ nghỉ hè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận