Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 208:

Chương 208:Chương 208:
"Ổn định."
Khi bác sĩ nói lời này, Tôn Mạn Hoa tuy đã nghe rõ ràng.
Nhưng bà vẫn chưa hiểu rõ "ổn định" nghĩa là gì, nên bà ngơ ngác nhìn bác sĩ "Điều này nghĩa là gì? Ổn định là như thế nào? Ung thư gan thời kỳ cuối còn có thể ổn định sao?"
Bác sĩ mỉm cười sờ tấm phim trên tay rồi nói 'Hiện tại, bệnh ung thư gan của bà đang ở giai đoạn đầu. Xét theo các báo cáo khác nhau, bệnh trạng của bà đang chậm rãi biến mất."
Tôn Nguyên Hoa trên mặt vẫn không có biểu tình gì, bà hỏi "Cho nên?”
Bác sĩ gì "Cho nên bà được cứu rồi."
Sau khi nghe được tin vui lớn như vậy, Tôn Mạn Hoa hóa ngốc đứng yên tại chỗ, bà thậm chí không có chút cảm giác chân thực nào, cảm giác như đang sống trong một giấc mơ.
Lâm Nhàn ở bên kia trước tiên "hào hứng" đáp lại "Cái gì Mẹ tôi tốt lên rồi sao?"
Nghe được giọng nói của con gái, Tôn Mạn Hoa phục hồi tinh thần lại, sau đó bình tĩnh nói "Thật sao? Bác sĩ, người không phải đang đùa giỡn với tôi đấy chứ? Loại chuyện này không thể đùa được đâu
Vừa nói, mắt bà vừa đỏ hoe.
Vị bác sĩ già nhiều lần chắc chắn rằng lời ông nói là sự thật, giải thích ý nghĩa của từng báo cáo xét nghiệm cho bà, rồi nói "Mọi thứ ở đây đều chứng tỏ bà khỏe mạnh." Chân Tôn Mạn Hoa lập tức mềm nhũn, Lâm Nhàn nhanh chóng kéo ghế cho bà ngồi xuống.
Nhưng Tôn Mạn Hoa vẫn chưa thể vượt qua cảm xúc này, bà đứng đó một lúc, đột nhiên cúi đầu xuống và bắt đầu khóc, vừa khóc vừa quay người ôm lấy Lâm Nhàn đang đứng ở một bên.
Tiếng bà khóc rất to, trong lúc bà đang khóc, vị bác sĩ già muốn hỏi han cũng đành thôi, cuối cùng lúc này khó có thể hỏi bà ấy điều gì.
Nhưng Lâm Nhàn chỉ đứng đó, cho dù mẹ cô khóc lóc làm bẩn quần áo, cô cũng chỉ đưa tay lên đặt lên đầu mẹ, im lặng mang đến niềm an ủi mạnh mẽ nhất.
Giống như hồi còn nhỏ, mẹ đã xoa đầu và nói với cô
"Con đừng khóc, Nini."
Ấm áp như vậy.
Nó giống như giọng nói của mẹ trong lúc cô đang gặp khó khăn nhất
Nini Nếu muốn chấm dứt hợp đồng thì sao không bán căn nhà cũ của nhà họ Lâm đi
Nửa cái chân của mẹ cũng đã bước vào quan tài, còn cần gì phải sống ở một chỗ tốt?
Thanh Thanh học đại học phải làm sao bây giờ?
Mẹ nghe nói rằng các trường đại học hiện nay cung cấp các khoản vay dành cho sinh viên.
Tiểu Phong
Nó không chịu đi học đâu Sau khi nghe đến chuyện của con, nó đã bỏ tất cả để đi làm công. Lâm Nhàn cảm động trước sự ấm áp mà gia đình mình mang lại, cô đã cố gắng hết sức để giúp đỡ gia đình, tương tự khi cô gặp khó khăn, gia đình cũng giúp đỡ cô.
Nhà, là nơi luôn đặt trong tim để trân trọng
Người nhà, là nhờ duyên phận mới gặp được nhau
"Mẹ, không sao đâu" Lúc này Lâm Nhàn ôm mẹ, cười nhẹ nói.
Cô đã cố gắng hết sức để sống sót trong suốt quá trình xuyên nhanh khác nhau, có lẽ chỉ vì nhìn thấy một cảnh tượng như thế này
"Nini Mẹ vui quá " Tôn Mạn Hoa khóc lớn, bác sĩ già chỉ có thể nhờ y tá dẫn hai người ra ngoài trước, để tiếp tục tiếp tục khám cho người kế tiếp.
Tôn Mạn Hoa bị Lâm Nhàn đưa ra ngoài, Lâm Thanh và Lâm Phong đang đợi ở sảnh tâng một nhìn thấy tình cảnh này, chân hai người trực tiếp mềm.
Lâm Phong gần như vừa lăn vừa bò trên mặt đất mà chạy tới, hai mắt đỏ ngầu "Tình trạng của mẹ không tốt sao?"
Em trai vừa dứt lời, Tôn Mạn Hoa đã nhìn vào cậu, lúc đầu bà còn khóc đến yếu ớt, nhưng bây giờ bà đã có thể nói rất hăng hái "Nhãi con, nói cái gì không. Có biết cách nói chuyện không vậy?"
Lâm Phong 2222”
Lâm Thanh "222"
Lâm Nhàn "...' Xem ra mẹ khôi phục khá nhanh.
Tôn Mạn Hoa lại khóc hỏi Lâm Phong "Con không biết nói lời nói dễ nghe sao?"
Lâm Phong "Có thể trễ chút..." Lâm Nhàn che miệng "Đem lời nói đó nuốt lại vào, sau đó... ăn cơm trưa”
Bạn cần đăng nhập để bình luận