Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 192:

Chương 192:Chương 192:
Tuy nhiên, người chị về lần này có vẻ khác.
Tuy nhiên, Lâm Thanh vẫn nhận ra rằng đây là chị gái mình. Chỉ là chị ấy dường như đã trở nên dũng cảm và mạnh mẽ hơn.
Lâm Nhàn dừng xe, tài xế giúp đỡ mang hành lý ra phía sau
Lâm Nhàn đưa Lâm Thanh lên xe, em gái hiếm khi bắt taxi, nên ngồi trên xe rất bồn chồn, không ngừng nhìn vào lối ra vào sân bay và bắt đầu tính toán trong đầu Hay là... cùng người khác ghép xe thì sao.
Lâm Nhàn nhìn cô buồn cười, tựa đầu vào khuỷu tay phải của cô, bình tĩnh nói "Đừng nghĩ đến những suy nghĩ vô ích, chị biết em muốn làm gì "
Lâm Thanh quay lại nhìn Lâm Nhàn, có chút chết lặng nói "Nếu chúng ta ghép xe với người khác, chúng ta sẽ không mất qua nhiều tiên Tiết kiệm được một ít Chị "
Lâm Nhàn lắc đầu, dựa vào lưng ghế và nhìn tài xế nói " Thị trấn Bình Tây."
Tài xế bắt đầu lái xe, Lâm Thanh mở miệng, tính nói lại thôi, biểu tình trông như bị mất hàng trăm triệu
Xe đã chạy trên đường, Lâm Thanh đành chấp nhận số mệnh của mình. Sau đó, cô bắt đầu tra hỏi chị gái "Chị, bên ngoài bị kích thích gì sao? Em cảm thấy lần này trở về, chị tựa hồ có chút khác biệt."
Lâm Nhàn thoải mái ngồi trên ghế, nhắm mắt ngủ thiếp đi, thản nhiên trả lời "Kích thích quả thực là có, nhưng không sao đâu. Trước tiên đừng nói về chị, bài thi lần này của em thế nào?"
Nói về điểm số của mình, Lâm Thanh cũng có chút tự hào, ngồi thẳng lên. .
"Em nghĩ nó rất đơn giản."
Lâm Nhàn quay lại nhìn cô và cười nói "Đó là một điều tốt. Em đã chọn được chuyên ngành mình yêu thích không?”.
Lâm Thanh lại im lặng, co rúm lại và nói "Em cũng không biết nữa."
Lâm Nhàn lại hỏi "Em có hứng thú với cái gì không?"
Lâm Thanh ngập ngừng không nói, Lâm Nhàn mỉm cười "Không nói chính là có, ở độ tuổi này, em có thể xác định được sở thích mà mình muốn theo đuổi. , là một điều rất hiếm thấy. Em có thể nói cho chị nghe nhé?"
Lâm Thanh nói sau một lúc im lặng "Không cần, những thứ em thích không tốt."
Lâm Nhàn "Tại sao không tốt?" Trước đây cô chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền và không có thời gian, sức lực để để ý đến tình huống người trong nhà. Lâm Nhàn cũng không hiểu rõ tâm tư của Lâm Thanh.
Nghe câu hỏi của Lâm Nhàn, Lâm Thanh nói 'Âm nhạc... không phải rất đắt sao?"
Nghệ thuật từ trước đến nay đều đắt tiền, âm nhạc không chỉ đắt tiên, mà ở thời đại ngày nay, người thường rất khó theo đuổi được. .
Lâm Nhàn cười, hỏi "Em muốn học?”.
Lâm Thanh trầm giọng nói "Em chưa từng học qua..." Cô không có căn bản cùng năng lực. .
Nhìn thấy em gái cúi mặt, Lâm Nhàn trong lòng cảm thấy ấm áp, nâng tay lên nhẹ nhàng xoa đầu em ấy nói "Những thứ này em không cần lo lắng, chỉ cần thành tích của em có thể đậu trong kỳ thi. Bất kỳ trường đại học nào trên thế giới này, chị đều có thể đưa em đến đó."
Đôi mắt của Lâm Thanh hơi cong, và một nụ cười tràn ngập trong mắt cô ấy "Chị, nói như vậy là quá tốt rồi, quá lợi hại Chuyện này để về sau chúng ta bàn lại nhé. Thực ra, em vẫn còn muốn tìm một khu nhà, để tiện cho công việc làm thêm sau này. Tôi nghe nói ngành kế toán rất nổi tiếng."
Lâm Nhàn lập tức ngạc nhiên, nhắm mắt dựa vào cửa xe "... làm tài khoản giả cũng rất nổi tiếng."
Lâm Thanh "...
Lâm Nhàn nhắm mắt lại nghỉ ngơi "Bây giờ chúng ta khoan hãy nói vê kế toán, chuyện này để bàn lại sau. Giờ chị cân nghỉ ngơi chút."
Lâm Thanh ngoan ngoãn trả lời "Vâng."
5 giờ 30 tối, Tôn Mạn Hoa đã sớm đợi ở cửa. Hàng xóm bên cạn cũng biết Lâm Nhàn đã vê nên đều ngồi trước cửa nhà mình.
Xe taxi vừa tới, Lâm Nhàn liền đưa Lâm Thanh từ ghế sau bước ra ngoài, Lâm Nhàn lấy hành lý của mình, tài xế taxi lái xe đi.
Tôn Mạn Hoa vừa nhìn thấy Lâm Nhàn, đôi mắt bà ấy đã đỏ hoe "Nini đã về, nhanh vào đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận