Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 395:

Chương 395:Chương 395:
Nhân viên bảo vệ nhanh chóng gật đầu "Được." Sau đó anh ta lập tức thả hai người ra mà không hỏi thêm gì về danh tính của họ.
Sâm Duyệt Cầm "... Loại đối xử khác biệt này khiến bà sửng sốt trong giây lát, giờ đây bà hiểu rõ đây là lãnh thổ của Văn Sóc
Văn Vĩnh Trạch và Sâm Duyệt Cầm đi theo thư ký Kiều vào tòa nhà rồi đi lên thang máy.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã đi thẳng tới tầng trên cùng.
Thư ký Kiều dẫn hai người đến một hội trường, cô nói "Xin đợi một lát, Văn tổng sẽ đến ngay."
Bị đối xử như khách, Sâm Duyệt Cầm tức giận nói "Ồ, quả thực là người như vậy."
Văn Vĩnh Trạch mặc dù cũng cảm thấy khó chịu nhưng trong thẻ vẫn có 30 triệu, ông thật sự không có mặt mũi mà nói cái gì.
Hai người đợi một lúc, có người mang cà phê và đồ ngọt lên, hơn 10 phút sau, Văn Sóc đi vào.
Văn Sóc tinh thân phấn chấn, bộ vest tuy không phải hàng may riêng xa xỉ nhưng vẫn là cửa hàng hàng hiệu cao cấp. Văn Sóc giống như một móc quần áo di động, bất cứ bộ quần áo nào cũng có thể mặc vừa vặn, còn toát lên khí chất sang trọng.
Tay trái câm máy tính xách tay và hai tập tài liệu bìa trắng, anh bước vào văn phòng, chỉ liếc nhìn hai người rồi nói "Xin chào."
Sau đó, Văn Sóc ngôi đối diện hai người, thu dọn đồ đạc. Chỉ có ba người trong một phòng họp lớn.
Văn Sóc liếc nhìn ly cà phê và món tráng miệng còn nguyên trước mặt hai người, nhướng mày "Uống đi Chuyện này cũng không phải nói trong chốc lát là xong."
Sâm Duyệt Cầm lòng như lửa đốt "Cứ nói thẳng đi "
Văn Sóc cười "Được."
Dù sao cũng không sao, Văn Sóc không quan tâm bọn họ có đói hay không, hay thái độ có đàng hoàng hay không.
Anh đẩy một tập tài liệu đến trước mặt Sâm Duyệt Cầm, sau đó ngẩng đầu nhìn bà "Bà chắc chắn chứ?"
Sâm Duyệt Cầm cau mày "Cái gì?"
Văn Sóc cười nói "Sự thật đôi khi không tốt như bà nghĩ."
Sâm Duyệt Cầm "Phải không?"
Bà chỉ muốn ngẩng đầu cười lớn, con trai bà đã chết, còn sự thật nào mà tệ hơn thế này nữa.
Văn Sóc buông tay đang cầm tài liệu ra, nói "Chúng ta nhìn xem "
Sâm Duyệt Cầm không để ý đến anh, bà vội vàng tiếp nhận tài liệu, Văn Vĩnh Trạch ở bên cạn cũng nhìn sang.
Cặp đôi chụm đầu vào nhau, cùng xem thông tin.
Trên thực tế, chúng chỉ là một số nhật ký ghi lại trò chuyện WeChat. Nhưng vì nội dung trò chuyện rất phức tạp nên tạm thời không thể nói được gì nhiều
Sâm Duyệt Cầm lo lắng hỏi "Đây là cái gì? Đây là ai?" Văn Sóc cười lạnh "Bà không nhận ra sao? Đây là tin nhắn giữa con trai và cháu trai của bà "
Sâm Duyệt Cầm và Văn Vĩnh Trạch đồng thời ngẩng đầu lên, Văn Sóc mở tài liệu trước mặt và nói "Người có hình đại diệu là đầu sư tử là cháu trai của bà Văn Thiên Tinh, và người có đầu chim ưng là con trai của bà Văn Dực."
Sâm Duyệt Cầm sững sờ, trong vụ tai nạn xe hơi đó, điện thoại của Văn Dực bị hỏng đến mức không thể khôi phục được gì, bà thậm chí còn không biết phải tìm nó ở đâu
Trong nhóm chat gia tộc, Văn Dực không để ảnh đại diện này, Văn Thiên Tinh chắc chắn cũng không có để ảnh đại diện như vậy.
Nhưng nếu Văn Sóc dám nói ra lời này, hẳn là có bằng chứng chắc chắn đằng sau
Sâm Duyệt Cầm tạm thời không quan tâm lời nói của anh là đúng hay sai, bà cần phải xem kỹ tài liệu này.
Bà ngây người nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện giữa Văn Dực và Văn Thiên Tinh, ban đầu, nội dung cuộc trò chuyện khá bình thường.
Khi dân dân xem những nội dung phía sau, giọng nói của Văn Sóc chậm rãi vang lên bên tai họ.
"Năm 18 tuổi, tôi đạt 749 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học."
Sâm Duyệt Cầm và Văn Vĩnh Trạch cùng lúc ngây người, điểm số này gần như hoàn hảo. Nhưng hai người cố nén sự xúc động, không ngẩng đầu lên mà cứ nhìn xuống bản ghi cuộc trò chuyện.
Văn Sóc thản nhiên nhớ lại quá khứ "Có lẽ hai người chưa hiểu, nhưng năm 18 tuổi là năm mà tôi tràn đầy sự tò mò lớn nhất vê thế giới và muốn chứng minh bản thân với thế giới nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận