Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 289:

Chương 289:Chương 289:
Trương Thiệu Thừa cau mày nói "Hiện tại không có thời gian thì cũng phải có thời gian, hôm nay chuyện này phải giải thích rõ ràng, nếu không sau này công ty này sẽ làm gì?"
Nói xong, anh ta đẩy chú Kỷ qua một bên và bước vào.
Văn Sóc ánh mắt hơi lạnh, đẩy máy tính ra, nhìn Trương Thiệu Thừa, ánh mắt lạnh lùng hỏi "Sao vậy? Hiện tại tôi là ông chủ, cũng không thể áp chế anh à?”
Trương Thiệu Thừa cười "Đừng nói như vậy, anh mặc dù là chủ tịch, nhưng công ty có bao nhiêu cổ đông? Ai không muốn kiếm tiền? Cho dù có là chủ tịch đi chăng nữa, cũng phải tập trung vào lợi ích chung của mọi người, phải không?”
Văn Sóc cười lạnh "Anh không phải là người quản lý công ty sao?”
Trương Thiệu Thừa “...'
Văn Sóc "Rác rưởi."
Trương Thiệu Thừa sửng sốt một lát, sau đó tức giận ”"... Này, anh, sao lại chửi thê?"
Văn Sóc cười lạnh "Tôi chỉ nói thật thôi, tôi vào đây được một năm, trong thời gian này đều do anh quản lý, nhưng kết qua thì thế nào, thua lỗ cả năm."
Trương Thiệu Thừa "...' Anh cúi đầu im lặng.
Văn Sóc nhìn Bạch Ưu Minh được Trương Thiệu Thừa mang vào, lạnh lùng hỏi "Còn người phụ nữ này thì làm sao vậy?"
Trương Thiệu Thừa ngẩng đầu, hiện tại xác thực không phải tới nói về công trạng mà muốn lên đây cùng Văn Sóc bàn vấn đề của Bạch Ưu Minh, nên nói "Đúng vậy, nói đến Ưu Minh, chúng ta phải nói xem công ty hiện tại đang làm gì? Tại sao Văn tổng lại giúp Lâm Nhàn? Cô ấy vì công ty mà kiếm tiên sao?"
Văn Sóc biết rất nhiêu về chuyện của Lâm Nhàn, tất cả những thông tin đọc được lúc đầu đều in sâu vào đầu anh.
Vì vậy, đương nhiên sẽ trả lời "Quả thực là giúp công ty kiếm được tiền
Trương Thiệu Thừa chế nhạo "... Coi như là đúng đi, cô ấy có kiếm được một ít tiền, nhưng như vậy có thể cướp đi hợp đồng của tiền bối sao?"
Văn Sóc không hiểu nhìn Bạch Ưu Minh "Cướp hợp đồng của cô ấy? Dám nói như vậy là do não bị úng nước sao?" Rõ ràng hợp đồng kia là đến vì Lâm Nhàn, nếu không phải cô ấy thì sẽ không ký? Mọi người trong cuộc họp ngày hôm qua đều biết chuyện này, là chủ tịch công ty Phong Đằng đặc biệt đến đây vì Lâm Nhàn.
Đừng quan tâm tại sao anh ấy lại như vậy, nhưng những gì anh ấy nói đã rất rõ ràng. Nếu không phải Lâm Nhàn thì không cần bàn luận hợp tác.
Văn Sóc thật sự không hiểu Trương Thiệu Thừa đang nghĩ gì, đây mà gọi là cướp sao?
Trương Thiệu Thừa “...'
Trương Thiệu Thừa hít sâu một hơi, tự nhủ không được tức giận. Bạch Ưu Minh ở phía sau cũng lộ ra vẻ nóng này, gần như muốn chửi rủa.
Trương Thiệu Thừa miễn cưỡng cười "Văn tổng, anh không quan tâm đến công ty, e rằng không biết thu nhập hàng năm của chúng ta có bao nhiêu đều đến từ cô Bạch."
Văn Sóc cúi đầu mở máy tính lên, lại bắt đầu nhấn bàn phím, rất thản nhiên nói "Tôi biết."
Trương Thiệu Thừa "... Vậy anh có biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Văn Sóc ngước mắt nhìn Trương Thiệu Thừa rất tốt."
Bạch Ưu Minh "..."
Đột nhiên Văn Sóc sửng sốt, mỉm cười đẩy máy tính ra, sau đó nhìn vê phía hai người trước mặt. Đôi mắt đầy ẩn ý, như thể đã thực sự nhìn thấu được suy nghĩ của họ.
"Anh không lẽ nghĩ rằng vì cô ấy kiếm được nhiều tiên cho công ty nên tôi phải nghe theo lời cô ấy chứ?"
Trương Thiệu Thừa cho rằng người đối diện đã thông suốt, nên nói "Cái đó không cần thiết."
"Cái đó khẳng định không cần thiết " Văn Sóc cười lạnh "Hy vọng hai người có thể hiểu được sự thật. Mục đích ban đầu các người được công ty chúng tôi thuê là để tạo ra lợi nhuận cho công ty."
Anh nghiêm túc nhìn Bạch Ưu Minh, nhắc nhở "Có thể cô kiếm được rất nhiều tiền, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì, chỉ là công việc của cô đã hoàn thành ở mức độ cao mà thôi, đương nhiên có thể tiếp tục thương lượng các điều khoản với tôi, hợp đồng cấp cao hơn cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu cô muốn cưỡi lên đầu tôi, cô Bạch, vậy xin cô nhìn lại bản thân vào cửa sổ kính sau lưng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận