Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 212:

Chương 212:Chương 212:
Tôn Mạn Hoa lập tức nhìn con gái "Sao lại lãng phí như vậy? Chỉ cần mua hai bộ để thay thôi."
Lâm Thanh gật đầu, nhưng Lâm Nhàn lại cười khẽ "Khi em gái vào đại học, bị người khác coi thường, mẹ cũng cảm thấy không vấn đề gì sao?"
Tôn Mạn Hoa "... mẹ thấy..."
Lâm Nhàn quay lại hỏi em gái "Em ở trường đại học, một năm 365 ngày, chỉ mặc hai bộ quần áo thay qua thay lại, người khác có chê cười không?”
Tôn Mạn Hoa không chút do dự quay lại nhìn Lâm Thanh nói "Còn không mau cảm ơn chị hai."
Lâm Thanh ”"... cảm ơn chị”
Lâm Nhàn mỉm cười "Không có gì"
Chỉ có Lâm Phong lén nhìn giá tiền " " 90000? Bạn đang đùa tôi à? Chỉ vài bộ quân áo mà giá nhiêu đây?
Không, lát nữa mình sẽ kiên quyết không mua những thứ đắt tiền. Chị gái phải học cách tiết kiệm tiền
Lâm Nhàn ngẩng đầu lên và hỏi Lâm Phong "Em cảm thấy thế nào? Có thoải mái không?
Lâm Phong mang giày thể thao mới đi qua đi lại, sau đó mỉm cười gật đầu nói "Đôi này rất vừa chân em, mang vào cảm thấy rất thoải mái."
Lâm Nhàn mỉm cười và đưa thẻ cho nhân viên bán hàng "Thanh toán những đôi giày này."
Lâm Phong vui vẻ hỏi "Chị, đôi của em giá bao nhiêu?” Lâm Nhàn "Không mắc."
Nhân viên bán hàng mỉm cười nói "Giá cửa hàng chúng tôi thậm chí còn rẻ hơn so với trên trang web chính thức bán, có chiết khấu, một đôi còn chưa đến 8. 900”
Lâm Phong "Vậy mấy đôi nào tất cả bao nhiêu?
Nhân viên mỉm cười nói "Tổng giá là 48000, sau khi giảm giá là 40800."
Lâm Phong "Chỉ có mấy đôi giày này thôi sao?" Cậu không hiểu vì sao giày lại đắt như vậy???
Người bán hàng trả lời anh ta một cách chắc chắn "Đúng, chỉ có mấy đôi giày này thôi.'
Lâm Phong '...'
Tôn Mạn Hoa "..." Sao hai đứa trẻ không biết cố gắng này lại có thể lãng phí tiền của chị gái như vậy? Rốt cuộc con gái mình, mình đau lòng nha
"Tổng cộng của người là 213000 nhân dân tệ”
Tôn Mạn Hoa cười nói "Cô nói cái gì? Bao nhiêu?”
Nhân viên thu ngân có chút dại ra, sau đó nói "Tổng cộng là 213000 nhân dân tệ."
Tôn Mạn Hoa giơ chiếc vòng ngọc trong tay lên nói "Chỉ một chiếc vòng này???"
Người thu ngân lập tức mỉm cười nói "Đương nhiên là không phải, tay kia cho dù cảm thấy không thoải mái cũng đang đeo vòng tay ngọc sao?"
Tôn Mạn Hoa "Hai chiếc vòng ngọc giá 210000 tệ, cô đang lừa ai?"
Lâm Nhàn đưa tấm thẻ cho nhân viên, thuận miệng đáp lại mẹ mình "Lừa con gái của mẹ."
Tôn Mạn Hoa '...'
Người dân thị trấn Bình Tây chắc chắn không bao giờ nghĩ tới rằng có một ngày họ sẽ nhìn thấy Tôn Mãn Hoa trở về mang trên tay những chiếc túi lớn túi nhỏ như vậy.
Những người hàng xóm ngồi cắn hạt dưa trước cửa nhà, nhìn thấy vòng ngọc mang trên tay của Tôn Mạn Hoa, nhịn không được liền hỏi "Này, tiểu mạn, con gái mua cho đấy à?".
Tôn Mạn Hoa cười tươi như hoa, giơ chiếc vòng ngọc trong tay lên nói "Ừ, Nini mua cho'.
Người hàng xóm đó nhìn lại chiếc vòng ngọc trên tay mình, cảm thấy nó không đẹp bằng chiếc trên tay Mạn Hoa. Có vẻ như của cô ấy trong sáng hơn?
Trên đường đi có rất nhiều người đặt câu hỏi, Tôn Mạn Hoa chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, hơn nữa bà càng vui mừng hơn khi biết rằng bệnh tình của mình sắp chữa khỏi.
Khoảng thời gian ngắn Lâm Nhàn trở về, nhà cô mời khách tới chơi, mở tiệc chiêu đãi bọn họ.
Sau nhiều ngày vội vã, cuối cùng cô cũng nhận được một cuộc gọi mới.
"Một tuần nữa con sẽ quay lại thành phố An Diên để thử vai cho một bộ phim truyền hình mới."
Niềm vui của Tôn Mạn Hoa đã kéo dài liên tục cho tới khi Lâm Nhàn nói ra những lời này.
Đúng vậy,'Quỷ mê", được nhắc đến bấy lâu nay, cuối cùng cũng sắp bắt đầu buổi thử vai.
Lý Văn Cường hung hăng đem danh sách mà ném lên trên bàn, nói "Người đi cửa sau giờ cũng tới chỗ tôi sao?"
Anh cười lạnh "Cho cô ấy thử đi, tôi muốn cô ấy biết, đây gọi là giới giải trí, không phải công viên giải trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận