Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 136:

Chương 136:Chương 136:
Lên xe, cô thấy anh đang xoa đầu gối, cười hỏi "Có khó chịu không?"
Sóc ậm ừ đáp lại, cau mày nói "Sáng ngủ dậy tôi có cảm giác hơi tê dại."
Lâm Nhàn mỉm cười nhìn anh, Văn Sóc kinh ngạc, hỏi cô "Sao vậy?"
Lâm Nhàn “Chúng ta đi bệnh viện nhé?”
Văn Sóc sửng sốt "Tôi đã bố trí... khinh khí cầu”
Lâm Nhàn chỉ có thể bất lực nói "Văn Sóc, giữa hai chúng ta không cần khinh khí cầu" Anh không phải là Nguyễn Trạch Minh. Cho nên hai người họ lên khinh khí cầu cũng không có ý nghĩa gì.
Văn Sóc cụp mắt xuống, bóng mi phủ xuống dưới mắt, có chút hụt hãng nói "Văn Sóc chỉ... muốn bù đắp."
Văn Sóc xoa xoa đầu gối, vẻ mặt lạnh lùng dịu đi, Anh ta nhẹ nhàng trả lời "Ừ. Ừ, đến bệnh viện "
Người đến đón Lâm Nhàn. Sau khi nghe chỉ dẫn, anh ta đổi lộ trình và đi thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Lâm Nhàn thanh âm rất bình thường "Nhưng anh chưa từng là họ, làm sao có thể bù đắp thay cho người khác? Anh là Văn Sóc Bản thân anh muốn đi đâu thì phải đưa Văn Sóc đi cùng. Đây là cuộc hẹn hò giữa hai chúng ta, thuộc về cả hai chúng ta."
Lâm Nhàn gọi điện Văn Sóc phòng khám, đưa Văn Sóc đi kiểm tra, người quay phim đi theo cô suốt cả quá trình khám bệnh, mệt đến đổ mồ hôi.
Cuối cùng, bác sĩ cũng là người làm báo cáo đã kiểm tra rất nhiều về và nói "Có vẻ như anh đã bình phục phần nào rồi? Bình thường chắc là anh chăm sóc bản thân rất tốt."
Lúc này, Văn Sóc cảm giác như nghe được âm thanh gì đó từ ngoài trái đất.
Anh ấy đã chấp nhận đôi chân này rồi.
Chấp nhận số phận của mình
Sau khi hai người xuất viện, Lâm Nhàn đi chợ mua một ít chân giò lợn cho Văn Sóc.
Sắc mặt Văn Sóc lúc đó rất đa dạng.
Anh từ nhỏ đã được coi là sao chổi và bị đuổi đi, khi được đưa về năm 18 tuổi, anh ta thậm chí còn gặp một chiếc xe có thể lay động cả Văn gia.
Vụ tai nạn xe hơi này khiến anh hoàn toàn bị người nhà bỏ rơi, vì đôi chân của mình mà anh đã bị coi thường từ năm 18 tuổi.
Dù có chú Kỷ ở bên cạn nhưng nhìn lại anh vẫn hiểu rằng đôi chân này ngay từ đầu sẽ khiến anh thua kém người khác.
Vì vậy, anh kỳ thật rất tự ti.
Nếu không có một cơ thể lành lặn, theo suy nghĩ của anh, mình sẽ thua cuộc.
Nhưng lời nói của bác sĩ ở bệnh viện hôm nay đã mang lại cho anh niềm hy vọng lần nữa.
Ngày đó, anh vừa ghen tị với Nguyễn Trạch Minh, vừa coi thường sự lựa chọn của anh ta.
Bởi vì khi Lâm Nhàn bị toàn mạng chửi bới, Nguyễn Trạch Minh đã chọn cách rút lui. Dù chỉ là một bước nhỏ, nhưng Văn Sóc đã quyết tâm đến đây với thân hình tàn phế.
Nếu anh thật sự có thể đứng dậy lần nữa...
Nếu thật sự có thể...
Cả hai vừa về đến ngôi nhà tình yêu thì nhận được cuộc gọi từ công ty.
Văn Sóc liếc nhìn người gọi thì thấy đó là cổ đông của Giai Dịch Gia, anh cau mày và đại khái có thể đoán được lý do của cuộc gọi.
Vì vậy, Văn Sóc tránh Lâm Nhàn để nghe máy.
Ngay khi kết nối được, các cổ đông bên kia bắt đầu oanh tạc anh
“Anh có chuyện gì vậy??? Không có việc gì thì sao anh lại xúc phạm Hoa Xá?
"Anh không biết công ty của chúng ta nhỏ đến mức nào sao? Mặc dù mọi người đều nói rằng mỗi người có công việc riêng và không liên quan gì đến nhau Nhưng những công ty lớn cũng không phải hoàn toàn không tham gia vào vòng tròn của chúng ta, không hề. Đặc biệt là những người sản xuất quần áo, họ có liên quan đến các công ty lớn, bây giờ anh đã đắc tội đến công ty của họ, anh có nghĩ rằng bọn họ sẽ dễ dàng quên đi sao?"
Người bên kia rõ ràng là rất kích động, lời nói có chút không mạch lạc.
Văn Sóc vô cùng bình tĩnh, anh lạnh lùng hỏi "Chẳng lẽ bọn họ vẫn có thể đóng cửa công ty vì em sao?"
Người bên kia cười lạnh "Bọn họ thật sự có thể chỉnh chết anh "
Bạn cần đăng nhập để bình luận