Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 196:

Chương 196:Chương 196:
Thấy con gái nói như vậy, Tôn Mãn Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi "Vậy con kiếm được bao nhiêu?"
Lâm Phong và Lâm Thanh đều ngẩng đầu nhìn Lâm Nhàn, hai người nhìn thấy chị cả đối diện mình đang nở nụ cười trong ánh mắt và nói "Rất nhiều, rất nhiều."
Tôn Mạn Hoa lại hít hà một hơi, lần này bà thực sự bị dọa. Đầu tư tiền ảo, có thể dễ dàng kiếm tiền đến như vậy sao?
Cuộc trò chuyện của gia đình nhà họ Lâm kết thúc ở đây, nhưng bọn họ đối với chuyện Lâm Nhàn đã trở thành một tiểu phú bà thực sự không hề cảm thấy khác biệt gì, cho đến ngày hôm sau khi Lâm Nhàn dẫn cả nhà lên phố.
Hiếm khi vê quê một chuyến nên tự nhiên ai cũng muốn lên phố đi dạo mua sắm.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi Lâm Nhàn muốn ra ngoài vui chơi, Tôn Mạn Hoa cũng yêu cầu Lâm Thanh đi cùng cô.
Lâm Nhàn trực tiếp đưa ra quyết định cuối cùng "Lâm Phong đã xin nghỉ với chú trước đó, mẹ ơi, mẹ có thể đi mua sắm với con không? Con hiếm khi quay về. Lần sau cũng không biết khi nào mới trở lại, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm coi như cùng nhau tụ họp.”
Tôn Mạn Hoa bất đắc dĩ nhìn về phía phòng bếp trong nhà, nói "Hôm qua mẹ nấu rất nhiều, còn dư lại cũng rất nhiều, nếu không thì con đi ăn đi, mẹ gói đồ ăn thừa mang theo."
Lâm Nhàn khoanh tay và nhìn bà chăm chú. Tôn Mạn Hoa "... m, kỳ thực đi ra ngoài ăn cũng tốt."
Con gái bà hiếm khi đưa ra yêu cầu lại cũng không quá đáng. Trước đây khi còn trong nhóm nhạc, mỗi lần về đều không thể ra ngoài, sau này bị bôi đen càng không thể ra ngoài, nhưng lần này cuối cùng con gái đã quay lại và đường đường chính chính công khai ra ngoài. Cho nên Tôn Mạnh Hoa đồng ý.
Lâm Nhàn cũng giống như ngày hôm qua, bởi vì trong thị trấn không dễ tìm taxi nên cô mới đặt xe trước khi ra ngoài.
Khi Tôn Mạn Hoa, Lâm Phong và Lâm Thanh bước ra xem, họ thấy chiếc xe này rất đẹp, nhưng cũng không biết thương hiệu của nó.
Người lái xe đã đứng sẵn bên cạn xe, mặc bộ vest đen và đeo găng tay trắng.
Anh ta mở cửa xe, hơi cúi đầu chào và nói một cách kính trọng "Xin chào. Xe được trang bị nước khoáng, khăn ướt và cáp sạc. Bạn có thể sử dụng tùy thích.
Tôn Mạn Hoa luôn cảm thấy chiếc xe này có vẻ hơi khác so với những chiếc xe bình thường, ngoài việc lớn hơn ra còn có vẻ bóng bẩy hơn?
Sau khi bước vào, bà phát hiện chiếc xe đã được sửa sang lại sang trọng, sàn gỗ, đèn sáng hơn, rèm cửa sang trọng, v. v., tất cả đều khiến Tôn Mạn Hoa có chút sợ hãi.
Chiếc xe này chắc chắn rất đắt tiền phải không? Tôn Mạn Hoa chợt nhận ra vấn đề này.
Lâm Nhàn bị chặn ở cửa xe bất lực nói "Mẹ ơi, mẹ có lên hay không? Người ta đã ra lệnh đón khách rồi, mỗi một phút trôi qua đều có tính phí."
Vừa nói lời này, Tôn Mạn Hoa liền ngồi lên xe nhanh hơn bất kỳ ai khác. Trên đường đi, sau khi Tôn Mạn Hoa hỏi thăm thì biết được cước phí di chuyển của chiếc xe này ít nhất là 118 tệ. Bà chợt cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Lâm Nhàn lập tức phát hiện trên xe, ba người nhà đều có vẻ mặt muốn rời đi, có lẽ là vì huyết thống nên biểu cảm trên mặt ba người cũng trông giống nhau.
Lâm Nhàn buồn cười, cô làm như vậy không có ý định hù dọa bọn họ, nhưng gia đình cô vẫn nên từ từ thích ứng với chuyện này.
Tức là từ nay nhà họ Lâm sẽ là một gia đình giàu có, thói quen chi tiêu dè sẻn ngày xưa phải từ bỏ, bây giờ bọn họ phải học cách hưởng thụ.
Tôn Mạn Hoa và hai người còn lại đều không có tâm trạng nói chuyện suốt quá trình di chuyển, cứ nhìn vào điện thoại và đếm từng giây phút trôi qua. Quãng đường đi này giá sẽ bao nhiêu?
Ba người đau lòng không dám hỏi, nhìn đồng hồ trên tay với vẻ mặt tổn thương.
Vì vậy, khi đến nơi, tài xế đã xuống mở cửa xe cho Tôn Mạn Hoa nhưng bà không thấy vui, chỉ cảm thấy việc mở cửa sẽ tốn của mình hàng chục tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận