Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 272:

Chương 272:Chương 272:
Cô chậm rãi bước về phía cửa, thậm chí không cần nhìn qua lỗ nhỏ, cô đã mở ra.
Người ngoài cửa giơ tay bấm chuông, kinh ngạc nhìn Lâm Nhàn.
Lâm Nhàn cũng lộ ra một nụ cười tươi, đứng bên ngoài là người cảnh sát mặc thường phục mà cô vừa gặp sáng nay và hỏi "Đồng nghiệp của tôi chưa nộp phạt à? Cho nên anh đuổi theo cô ấy đến nhà tôi?"
Người đàn ông ho nhẹ một tiếng, lấy giấy tờ tùy thân từ trong túi ra đưa trước mắt Lâm Nhàn, nói "Tôi đến từ Đội điều tra bí mật quốc gia, Lâm Nhàn, tôi có hai vấn đề muốn hỏi cô."
Lâm Nhàn rất bình tĩnh, xoay người đi vào phòng nói "Vào trong rồi nói đi Chắc chắn anh có rất nhiều thắc mắc."
Người cảnh sát mặc thường phục bước vào, cúi đầu cởi giày nói "Cám ơn, quả thực có rất nhiều vấn đề. Tôi hy vọng cô có thể hợp tác với tôi để sớm hoàn thành công việc, điều này tốt cho cả hai chúng ta."
"Thật sao?" Lâm Nhàn dựa vào trên ghế sô pha, mỉm cười nhìn người đối diện. Người mặc thường phục quan sát những biểu hiện của cô, không hiểu Lâm Nhàn có ý tứ gì.
Chỉ nghe Lâm Nhàn nói "Không có việc gì, sao anh không để hai vị đồng nghiệp của mình đang trốn ở bên ngoài cùng đi vào luôn "
Cảnh sát mặc thường phục '..."
Cô nghịch lá cây kim bên cạn ghế sofa, cười nói "Tôi chỉ là một cô gái đơn thuần, giản dị, không có gì cần phải phòng bị cả. Chúng ta... cùng nhau nói chuyện thẳng thắn luôn đi " Cảnh sát mặc thường phục '..."
Đàm Tông Chí cắn một miếng bánh dâu rừng đen, vị ngọt ngào nở ra trên đầu lưỡi, khiến anh chậm rãi nheo mắt lại, phải nói rằng, nó rất ngon.
Anh thực sự không hiểu thế giới của những người giàu có. Sau khi điều tra, Lâm Nhàn đã đầu tư vào hơn 10 sản nghiệp lớn, trong đó có 9 cái là đang kiếm tiền điên cuồng.
Hiện tại cô ấy có nhiều tiên đến mức tiêu không hết, rốt cuộc tài sản có bao nhiêu, Đàm Tông Chí cũng không hề biết.
Đối diện anh, Lâm Nhàn đang dựa vào ghế sô pha, một tay ôm đầu, nhìn ba người đàn ông đối diện, cô đang đợi họ ăn xong.
Đàm Tông Chí im lặng ăn xong chiếc bánh, hai đồng nghiệp của anh cũng vừa lúc ăn xong.
Lâm Nhàn lại hỏi "Ăn ngon không?"
Đàm Tông Chí ho khan rồi đặt chiếc đĩa trên tay trở lại bàn.
Anh lau lại cổ áo, sau đó nhìn Lâm Nhàn giả vờ nghiêm túc hỏi "Cô có gì muốn nói không?”
Lâm Nhàn nhướng mày "Các anh không phải nên là người nói chuyện trước sao? Ví dụ như các anh hôm nay tới đây làm gì?”
Đàm Tông Chí là cảnh sát giao thông mặc thường phục đã chặn xe Lâm Nhàn vào buổi sáng. Nghe Lâm Nhàn nói xong chỉ gãi gãi mặt, sau đó cười nói "Chính là như vậy Kỳ thật tôi mới vừa tiếp nhận bàn giao cách đây không lâu, sao cô không tự mình giải thích đi. Ví dụ như... nói cho tôi biết về sự việc ở trường trung học Bình Tây?"
Lâm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi hỏi "Tại sao tôi phải nói tới vấn đề này? Có phải vì tôi đã làm chuyện gì phạm pháp sao?”
Đàm Tông Chí "..." Đây là mấu chốt sao?
Xung quanh Đàm Tông Chí có hai đồng nghiệp, một người tên là Chương Huân và người còn lại tên là Phương Triệt. Sau khi nghe những gì Lâm Nhàn nói, bọn họ cũng không nói nên lời trong giây lát.
Chương Huân tính tình trâm lặng, ngồi từ đầu đến cuối không nói nhiều. Phương Triệt thì có vẻ sôi nổi hơn, sau khi nghe Lâm Nhàn, liền cười nói "Nếu chỉ là vi phạm pháp luật đơn giản, ba người chúng tôi có cần ra ngoài gặp riêng cô không?”
Lâm Nhàn cười nói "Xem ra mấy anh không đơn giản nha? Nếu chúng ta không nói chuyện phạm pháp, hoặc là nói việc này không phải do các anh quản, vậy tôi thật sự không có gì để giải thích."
Đàm Tông Chí hét lớn, quay đầu nhìn Phương Triệt, nói "Tốt nhất anh đừng nói nữa."
Phương Triệt ủy khuất ngậm miệng, sau đó Đàm Tông Chí nhìn Lâm Nhàn và nghiêm túc nói "Nếu chúng tôi đến đây để tìm cô, cũng không phải để nghe cô nói chuyện mồm mép. Tôi hy vọng cô có thể hiểu rằng chúng tôi không có ác ý gì khi đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận