Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 183:

Chương 183:Chương 183:
Đối với Tiêu Trọng Vi mà nói, lần này chuyện xảy ra lớn như vậy, cô có thể bình vượt qua ngược lại còn có chút lợi.
Nhưng dù vậy, cô cũng hiểu rằng Lâm Nhàn bây giờ đã khác trước.
Cô liếc nhìn camera cách sân khấu không xa, cuối cùng quyết định hoàn thành nhiệm vụ của mình với tư cách là nhóm trưởng.
Vì vậy cô đứng trên sân khấu hét lên "Lâm Nhàn, đã đến lúc lên diễn tập."
Lâm Nhàn khoanh tay nhìn màn nhảy múa của mấy người trên sân khấu, chậm rãi cau mày. .
Trương Thiên thấp giọng hỏi "Sao vậy?"
Lâm Nhàn bình tĩnh nói "Tôi quên động tác nhảy."
Trương Thiên ”..."
Trương Thiên trâm mặc một lát, gần như muốn hét lên "Cái này đại loại là... cô đừng bình tĩnh như vậy Tối nay cô còn phải biểu diễn "
Lâm Nhàn trông vẫn nghiêm túc, khoanh tay trước ngực rồi nói "Vậy chúng ta sẽ thừa nước thả câu "
Trương Điền '..."
Nghĩ đến đây, Lâm Nhàn cũng nói với Tiêu Trọng Vi "Không có việc gì, tôi sẽ không nhảy."
Tiêu Trọng Vi cau mày "Cô chưa có luyện tập lâu như vậy, quên thì phải làm sao?”
Lâm Nhàn "Tôi đúng là đã quên rồi." Tiêu Trọng Vi không nói nên lời "... Vậy cô còn không mau luyện tập ˆ
Lâm Nhàn quay lại và nói,'Không cần”".
Tiêu Trọng Vi sửng sốt "Tại sao?"
Lâm Nhàn dựa vào ghế và nói "Tối nay chúng ta không phải giải tán sao? Không cần thiết phải làm chuyện vô nghĩa như vậy."
Tiêu Trọng Vĩ ”.....
Cô và Lâm Nhàn có mối hận thù cá nhân. Nếu Lâm Nhàn không luyện tập, Tiêu Trọng Vi cũng không gấp gáp. Nghĩ đến "Love Is Here", chương trình khiến Lâm Nhàn nổi tiếng này, vốn là của mình, nên Tiêu Trọng Vi càng không muốn quan tâm đến Lâm Nhàn.
Ánh đèn trên sân khấu đủ màu sắc, Lâm Nhàn chỉ ngồi đó và xem màn trình diễn trên sân khấu
Máy ảnh của Trương Điền nhắm vào sườn mặt của Lâm Nhàn, ánh đèn trên khuôn mặt, lúc sáng lúc mờ, khiến cho việc nhìn rõ biểu tình và suy nghĩ của cô lúc này rất khó khăn.
Thấy cô vẫn im lặng, Trương Điền cuối cùng nhìn không được mà hỏi "Cô đang nghĩ gì vậy?”
Ánh mắt của Lâm Nhàn vẫn dán chặt vào sân khấu, và nói "Tôi nhớ thời điểm tôi tham gia nó."
Trương Điền "Nó?"
Lâm Nhàn "Là tuyển tú." Cô cười và bắt đầu nhớ lại quá khứ "Lúc đầu tôi làm công việc diễn viên quần chúng, nhưng vì lớn lên không tôi nên thường xuyên bị ghen tị và bắt nạt.".
Trương Điền "..." Tôi cảm thấy như cô đang khoe khoang. "Lúc đó không dễ gì có đủ đồ ăn cho cả ngày. Khi thấy chương trình tuyển tú đó, tôi đã suy nghĩ và tham gia. Tôi vượt qua và đi tận đến vòng chung kết, cuối cùng còn được ra mắt trước mặt công chúng."
Nói đến đây, Lâm Nhàn mỉm cười quay về phía Trương Điền hỏi "Anh cảm thấy tôi rất may mắn đúng không?"
Trương Điền gật đầu, chương trình tuyển tú thường có hàng ngàn người đăng kí. Chính thức ghi hình chỉ có 200 người, lại trong số đó chọn ra 7 người để thành lập một nhóm. Lâm Nhàn không giỏi ca hát hay nhảy múa nhưng có thể cùng nhóm xuất đạo, quả thực là một kỳ tích.
Cũng có thể nói cô ấy... rất may mắn.
Lâm Nhàn cười nhạt "Rốt cuộc may mắn là gì? Bất hạnh là gì? Sau khi tham gia chương trình, tôi được phân vào một góc và phải luyện tập 18 tiếng một ngày. Cuối cùng, chỉ đổi lại được một câu của huấn luyện viên phế vật "
"Nếu nói tôi thực sự may mắn, thì vì cái gì mà sau khi thành đoàn, mọi tai tiếng xấu đều ấn lên đầu tôi? Những người chưa trải qua những ngày bị cư dân mạng vây hãm sẽ không hiểu được nỗi tuyệt vọng đó... Loại vận may ra mắt này chính là muốn khiến tôi tan xương nát thịt. Nếu tôi không tham gia chương trình ngay từ đầu, có lẽ tôi đã có thể an an ổn ổn diễn vai quần chúng."
Trương Điền đối với những chuyện của Lâm Nhàn đã từng nghe nói qua, nhất thời cũng không biết tiếp lời như thế nào.
Lâm Nhàn quay đầu nhìn lại sân khấu, bình tĩnh nói "Có một đêm, tôi nằm trên giường, bên cạn có một bình thuốc ngủ. Lúc đó đã tự nhủ, nếu cuộc đời của bản thân lại không thể do chính mình kiểm soát, thì tôi nhất định phải khống chế được sinh tử của mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận