Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 399:

Chương 399:Chương 399:
Dù sự thật này có khó chấp nhận hay không thì bà, Sâm Duyệt Cầm, cũng sẽ không bỏ qua.
Vì sự thật này mà lòng căm hận gần như trào ra khỏi mắt bà.
Bà nhìn Văn Sóc, hung hăng hỏi "Mày chắc chắn chứ?"
Văn Sóc cười lớn, giọng nói đầy khinh thường "Ngoại trừ ttoi, các người còn có ai có thể tra ra chân tướng?"
Sâm Duyệt Cầm '...
Văn Vĩnh Trạch vẫn còn ngơ ngác "Kỳ thật ai là người được lợi lớn nhất, ai có khả năng là hung thủ nhất."
Ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn Văn Sóc có chút tự trách nói "Đáng lẽ ta nên nghĩ tới sớm hơn."
Văn Sóc cười hỏi "Không có chứng cứ thì mọi chuyện chỉ là lời nói suông. Sở dĩ gọi tai nạn là vì phát sinh ngoài ý muốn, những sự kiện không thể kiểm soát được, không thuộc về con người. Ông không biết đó là một vụ tai nạn hay một vụ giết người thì làm thế nào để tìm ra kẻ sát nhân?"
Văn Vĩnh Trạch cũng cười, hỏi Văn Sóc "Vậy ngươi khi nào biết chuyện này?”
Văn Sóc vẻ mặt lạnh lùng nhìn cha mình, sau đó đứng dậy đi đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, nhìn ra ngoài cửa sổ những tòa nhà cao tầng.
Giọng nói lạnh lùng của anh dường như chứa đầy băng giá "Trước đây, tôi chưa bao giờ muốn tra qua nên gân đây, mới biết đến." Văn Vĩnh Trạch cười lạnh nói "Nếu như ngươi có năng lực tìm ra chân tướng, sao có thể không bao giờ tra qua được? Nhưng ngươi lại chưa từng nói cho ta biết."
Văn Sóc cười lạnh "Tôi không thèm giấu giếm hay nói dối, tôi chưa bao giờ điều tra, chỉ vì tôi... không cần chân tướng."
Họ mới là những người duy nhất thực sự bị mắc kẹt trong chân tướng này. Còn Văn Sóc, anh chưa bao giờ cần cái gọi là sự thật này.
Hai vợ chồng được chú Kỷ đưa ra ngoài và thư ký Kiêu đã đưa họ đi.
Chú Kỷ quay lại phòng họp, nhìn Văn Sóc đang đứng bất động trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Chú Kỷ cảm thấy rất đau lòng cho Văn Sóc, chú Kỷ đã một tay nuôi nấng anh.
Chú Kỷ vốn là người làm vườn trong Văn gia, hàng ngày chú chỉ phải chăm sóc khu vườn.
Một ngày nọ, ông lão nhà họ Văn đột nhiên gọi điện cho ông và yêu cầu ông đưa một đứa trẻ về sống ở nông thôn.
Chú Kỷ lúc đó chỉ là một thanh niên 24,25 tuổi nhưng lương tháng tăng từ 5000 lên 10000 nhân dân tệ khiến chú Kỷ rất phấn khích.
Ông liền mang theo các con và không có gì khác đi về vùng nông thôn.
Tình cảm của con người được trau đồi và không mất nhiều thời gian để nảy sinh tình cảm với đứa trẻ này.
Sâm Duyệt Cầm không biết bà ấy nghĩ Văn Dực dễ thương đến mức nào, thì Văn Sóc trong lòng chú Kỷ cũng như vậy.
Anh cũng từng có thời điểm ngây thơ, vô tri vô giá, anh cũng sẽ trong vòng tay của chú Kỷ với giọng nói ngọt ngào mà gọi "Chú." Mỗi đứa trẻ là một tinh linh và trong trái tim cha mẹ chúng là cả thế giới.
Chú Kỷ vì để Văn Sóc có môi trường sống tốt, ngay cả quan hệ yêu đương cũng chưa từng nói qua, không phải là không thích ai đó. Nhưng cuối cùng ông lại lựa chọn độc thân, một mình nuôi lớn Văn Sóc.
Đứa trẻ này biết mình bị bỏ rơi, bị khinh thường, chú Kỷ cũng không dám đánh cuộc. Ông không muốn bất kỳ tổn hại nào từ thế giới bên ngoài đến gần với Văn Sóc bé nhỏ đó.
Chú Kỷ cũng coi Văn Sóc như con ruột của mình. Ông yêu thương Văn Sóc hơn bất kỳ ai trên đời và mong Văn Sóc sẽ tìm được hạnh phúc.
Nhưng hôm nay Văn Sóc rõ ràng không có người thân.
Rõ ràng là sự thật đã được phơi bày và kẻ sát nhân là một người khác.
Tuy nhiên, cặp cha mẹ này chưa bao giờ nghĩ đến việc làm thế nào để bù đắp những ủy khuất mà Văn Sóc phải chịu trong nhiều năm qua.
Trong vụ tai nạn xe cộ đó, có thể nói Văn Sóc là người duy nhất vô tội.
Anh chỉ là một chàng trai trẻ đang chờ cha mẹ đón về từ quê, lúc đó anh tràn ngập niêm vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận