Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 13T:

Chương 13T:Chương 13T:
Tủ lạnh được mở ra, Lâm Nhàn bị ống kính bao phủ, vừa lúc rơi vào góc chết, không ghi hình được
Lâm Nhàn sau do gọi "4637"
"Này, tôi đến đây, ký chủ."
"Áo tàng hình giá bao nhiêu?"
"Này, 10 điểm cho một cái, có hiệu lực dùng trong một lần."
Lâm Nhàn vui vẻ."Ngươi cho rằng ta thiếu tiền sao? Hai cái "
4637 buồn bực mà nói "Ký chủ, cô thật ăn to nói lớn ha, khiến tôi đây tức giận như vậy, Cô chỉ lấy có hai cái Không xấu hổ sao? 20 cái thì sao? Giúp cô giải quyết gọn gàng sạch sẽ nha”
Lâm Nhàn "Đi đi, nhanh chóng đưa cho tôi hai cái”
Vì vậy, 4637 chỉ có thể hùng hùng hổ hổ mà phun ra hai chiếc áo choàng tàng hình
Lâm Nhàn liên mặc vào áo choàng tàng hình và bước ra khỏi tủ lạnh, nhìn từ màn hình bình thường không thấy bóng dáng cô trong camera.
Lâm Nhàn cười lạnh nói "Ta vừa thắng kiện, ở đây khoảng nửa giờ, cô ta liền xông vào gây sự. Nhìn xem, mấy ngày nay ta đi xa thật sự khiến cô ta nhịn không được "
4637.'Sự thù địch của cô ấy đối với ký chủ chỉ cao 60%."
Lâm Nhàn lạnh lùng nói "Đủ rồi."
Nói xong, Lâm Nhàn duỗi người rồi đi vào phòng tắm. Lâm Nhàn đi ngang qua phòng khách, không ai nhìn thấy cô, chỉ có Văn Sóc cau may liếc nhìn về hướng cô.
Văn Sóc '...
Mỗi tâng chỉ có camera ở cuối hành lang, nên không quay đến được cảnh tượng bên trong và ngoài nhà vệ sinh.
Lâm Nhàn tự tin rằng với những kỹ năng học được trong nhiều năm, cô có thể dễ dàng mở cửa và đi vào, mà không một ai hay biết.
Tôn Kỳ đứng trước gương, dòng nước lạnh xối xuống mặt, ánh mắt như cũ có chút hồng.
"Cô thực sự thích anh ấy nha."
Lâm Nhàn thản nhiên nói khi cô cởi áo choàng tàng hình
Tô Kỳ giật mình, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhàn trong gương. Lúc này cô mới yên lòng, sau đó cười lạnh hỏi "Cô đang làm gì vậy?"
Lâm Nhàn vẻ mặt ôn hòa nói."Nhìn xem cô đang làm gì."
Tô Kỳ sờ mũi "Nếu cô biết thức thời thì nhanh chóng cút khỏi đây đi."
Lâm Nhàn đè cổ xuống, vẫn mỉm cười với vẻ mặt cứ thứ gì, chỉ là không thể chịu thiệt nha."
Tô Kỳ sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu lại nhìn cô thì thấy nắm đấm của Lâm Nhàn đã bay tới mắt phải của mình.
Tô Kỳ hét lên và lùi lại một bước sau khi bị đánh, cô che mắt lại và nhìn Lâm Nhàn với vẻ kinh ngạc "Cô, cô, cô dám đánh tôi 222"
Lâm Nhàn ấn vào đốt ngón tay của mình, phát ra một tiếng răng rắc, cô cười lạnh “Chê cười " Lâm Nhàn lại đấm vào mắt phải của Tô Kỳ.
Tô Kỳ hét lên lùi lại, eo đập vào chậu rửa, đầu đập vào kính.
Cô nghe thấy Lâm Nhàn nói "Đánh cô thì có sao đâu? Còn cần phải xem mặt mũi sao?"
Tô Kỳ "..."
Khi Tô Kỳ cuối cùng cũng phản ứng lại thì Lâm Nhàn đã đứng trước mặt cô. Lâm Nhàn sắc mặt lạnh lùng, tàn nhẫn, giơ tay nắm lấy cổ áo Tô Kỳ, buộc Tô Kỳ phải tiến lên một bước.
Lâm Nhàn nói "Tôi và Hê Nhã Phàm có thể cười nhạo nhau, nhưng đó là vì tôi không quan tâm đến cô ấy. Nếu tôi muốn quan tâm đến người khác, cô nghĩ tôi sẽ đến tranh luận với họ sao?"
Lâm Nhàn cười "Học sinh tiểu học à?"
Đúng vậy, cho dù đêm đó Lâm Nhàn có khiến Hề Nhã Phàm trông khó khăn đến mức nào. Nhưng Lâm Nhàn chịu ảnh hưởng của Hề Nhã Phàm nhiều hơn, và vì Thời Phỉ cũng tâm tuổi với em gái Lâm Thanh, mới cùng cô ấy nói qua lại hai câu Giúp Thời Phỉ thoát khỏi khó khăn chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức lực gì.
Theo quan điểm của Lâm Nhàn, những gì cô làm với Hề Nhã Phàm chỉ là một cuộc tranh cãi bằng lời nói tâm thường.
Nhưng Tô Kỳ thì khác, cô ấy có bối cảnh vững chắc và lòng thù địch mạnh mẽ nên thủ đoạn của cô ấy sẽ chỉ ngày càng trở nên quá đáng.
Mặt khác, Lâm Nhàn không có tâm trạng tiếp xúc với một cô gái trẻ con như một học sinh tiểu học vậy.
"Tôi nói cho cô biết, cô chết chắc rồi. Cô nghĩ bố tôi sẽ ra tay như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận