Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 256:

Chương 256:Chương 256:
Bạch Đồng '..."
Lâm Nhàn hỏi "Chắc là em tự mình gọi điện cho nhà trường nói đồng ý đúng không?”
Bạch Đồng đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ sau khi có người vạch trần lời nói dối của mình "Bởi vì... em đã tiết kiệm đủ tiền học phí."
"Nhưng chỉ phí y tế sẽ ngày càng nhiều hơn?" Lâm Nhàn hỏi.
Bạch Đồng mím môi "Tôi có thể vay tiền khi đi học."
Lâm Nhàn đột nhiên nói "Chị sẽ hỗ trợ em cho đến khi tốt nghiệp."
Những lời này rơi vào trái tim Bạch Đồng, nơi dễ bị tổn thương nhất.
Bạch Đồng sửng sốt, cô nghe thấy Lâm Nhàn nói từng chữ "Kể cả chi phí chữa bệnh của mẹ em, chị cũng sẽ giúp."
Với những lời này, áp lực cao và nặng như núi của cô gái trẻ đột nhiên được dỡ bỏ.
Hai hàng nước mắt nóng hổi từ khóe mắt Bạch Đồng rơi xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhàn, không hiểu trên đời này làm sao có người sau khi bị tổn thương vẫn dám tiếp tục bước tiếp trên con đường đó.
Cô đã đọc tin tức về Lâm Nhàn và biết rằng cô ấy đã chịu tổn thương lớn khi quyên góp tiền.
Tất cả những người được cô ấy giúp đỡ đều quay lại và bắt nạt cô.
Vì vậy Bạch Thông cảm thấy Lâm Nhàn không cần giúp đỡ người khác nữa, cô ấy cũng không cần tin tưởng những người này. Bởi vì những tổn thương cô phải chịu sẽ không biến mất, và những vết sẹo để lại sẽ ở bên cô mãi mãi. Đối với những chuyện tương đồng, cảm giác rụt rè là điêu bình thường.
Nhưng Lâm Nhàn vẫn là đưa tay giúp đỡ mình, chuyện này có bao nhiêu khó? Bạch Đồng nước mắt giống như hạt ngọc trai, từng giọt, từng giọt lặng lễ rơi.
Bạch Đồng "Cảm ơn chị."
Lâm Nhàn "Không có việc gì, chị chỉ là thông qua em nhìn thấy chính mình mà thôi."
Bạch Đồng biết mọi thứ vê Lâm Nhàn, bao gồm cả việc cô gia nhập làng giải trí với tư cách là một thần tượng, người mẹ bị bệnh nặng và những trải nghiệm của cô ấy tương tự như mình.
Lâm Nhàn nhìn thấy quá khứ chính mình thông qua Bạch Đồng, vậy tại sao Bạch Đồng không nhìn thấy tương lai bản thân thông qua Lâm Nhàn? Cô luôn tin rằng một ngày nào đó, dù cho có từ bỏ việc học, cô cũng đạt được một cuộc đời tốt đẹp như Lâm Nhàn.
Lâm Nhàn mỉm cười cầm lấy tờ thông báo trong tay, thời gian nhập học là ngày 15 tháng 9. Không còn các bao lâu nữa, tờ thông báo này nhìn rất mới và có thể thấy nó đã được giữ gìn rất kỹ lưỡng.
Bạch Đồng ở đối diện nói xong những lời khi nãy rồi trâm mặc, Lâm Nhàn nhẹ nhàng nói "Chị nhớ được một tháng trước mẹ em bệnh nặng, phải nhập viện."
Bạch Đồng '...
Lâm Nhàn hỏi "Chắc là em tự mình gọi điện cho nhà trường nói đồng ý đúng không?” Bạch Đồng đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ sau khi có người vạch trần lời nói dối của mình "Bởi vì... em đã tiết kiệm đủ tiền học phí."
"Nhưng chỉ phí y tế sẽ ngày càng nhiều hơn?" Lâm Nhàn hỏi.
Bạch Đồng mím môi "Tôi có thể vay tiền khi đi học."
Lâm Nhàn đột nhiên nói "Chị sẽ hỗ trợ em cho đến khi tốt nghiệp."
Những lời này rơi vào trái tim Bạch Đồng, nơi dễ bị tổn thương nhất.
Bạch Đồng sửng sốt, cô nghe thấy Lâm Nhàn nói từng chữ "Kể cả chi phí chữa bệnh của mẹ em, chị cũng sẽ giúp."
Với những lời này, áp lực cao và nặng như núi của cô gái trẻ đột nhiên được dỡ bỏ.
Hai hàng nước mắt nóng hổi từ khóe mắt Bạch Đồng rơi xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhàn, không hiểu trên đời này làm sao có người sau khi bị tổn thương vẫn dám tiếp tục bước tiếp trên con đường đó.
Cô đã đọc tin tức về Lâm Nhàn và biết rằng cô ấy đã chịu tổn thương lớn khi quyên góp tiền.
Tất cả những người được cô ấy giúp đỡ đều quay lại và bắt nạt cô.
Vì vậy Bạch Thông cảm thấy Lâm Nhàn không cần giúp đỡ người khác nữa, cô ấy cũng không cần tin tưởng những người này.
Bởi vì những tổn thương cô phải chịu sẽ không biến mất, và những vết sẹo để lại sẽ ở bên cô mãi mãi. Đối với những chuyện tương đồng, cảm giác rụt rè là điều bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận