Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 79:

Chương 79:Chương 79:
Ánh mắt cô gái chợt sáng lên, nhanh chóng làm hai cây kem đưa cho Nguyễn Trạch Minh.
Khi Nguyễn Trạch Minh và Lâm Nhàn quay người rời đi, nhân viên bán hàng đột nhiên mở miệng hét lớn
"Nguyễn Trạch Minh."
Nguyễn Trạch Minh quay lại và trả lời "Ai?"
Lâm Nhàn "..."
Nhân viên bán hàng."Thật sự là Nguyễn Trạch Minh nha " ^^
Nguyễn Trạch Minh cuối cùng cũng phản ứng lại và nói "... Ách, tôi không phải."
Tuy nhiên, lúc này đã quá muộn. Những người đứng gần đó cũng nhận ra anh. Mọi người bắt đầu tụ tập xung quanh anh, ngay cả khi có một số người không phải là fan của Nguyễn Trạch Minh, cũng không ngăn cản việc họ tham gia cuộc vui muốn nhìn mặt những người nổi tiếng.
Gần như ngay lập tức, Nguyễn Trạch Minh bị bao vây.
"A A, đúng là Nguyễn Trạch Minh."
"Nguyễn Trạch Minh, Nguyễn Trạch Minh, em rất thích anh”
"Xin ký tên cho em "
"Trời ạ, đây là Nguyễn Trạch Minh sao? Ngoài đời nhìn còn đẹp hơn trong phim nữa."
"Những người phía trước đang nhìn vào ai?" "Tôi không biết, tôi nghe nói anh ta là một người ngôi sao điện ảnh."
"Vậy à, chúng ta cũng đi xem nhé."
Sự náo loạn, tụ tập của một đám đông trên quảng trường càng thu hút nhiều người tới hơn và hầu hết đều giơ điện thoại di động về phía này.
Nguyễn Trạch Minh cầm cây kem trong tay, vẻ mặt ngơ ngác, xuyên qua đám đông, tìm thấy Lâm Nhàn đang đứng ở bên ngoài, bình tĩnh nhìn anh
Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy có chút bất lực, giơ cây kem trong tay lên.
Dưới ánh mặt trời, Lâm Nhàn cười như một đóa hoa rực rỡ, chói mắt.
Cô lắc đầu, ý cô đã rõ ràng. Bây giờ có nhiều người đến nỗi cô không thể tiến lên lấy kem được.
Nếu cô ấy chen lấn để lấy kem thì hình ảnh này trông như thế nào nhỉ? Khi những người xung quanh nhìn thấy, họ sẽ nói gì?
Lâm Nhàn dùng tay chỉ chỉ về hướng bãi đậu xe, sau đó quay người bước đi trước.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp rời khỏi đám đông, Nguyễn Trạch Minh chợt cảm thấy hụt hãng.
Nhiều năm về sau, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng này, chính mình không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Anh và Lâm Nhàn giống như lúc này bỏ lỡ một lần, liền chỉ có thể vĩnh viễn nhìn bóng dáng ấy, dần dần rời xa.
Nếu năm đó, anh mạnh dạn gọi tên và đưa kem cho cô trước mặt đám đông, khiến tất cả mọi người ở đây đều hiểu lầm hai người họ, thì liệu anh và cô có còn một tia cơ hội nào không?
Khi Nguyễn Trạch Minh quần áo xộc xệch ngồi lên xe, Lâm Nhàn đã tựa người vào cửa sổ xe mà ngủ. Kem trong tay Nguyễn Trạch Minh đã tan chảy, anh nhìn Lâm Nhàn rồi nhìn người ngồi sau.
Sau đó anh quay người lấy quần áo ở ghế sau, người quay phim cũng bám sát để ghi hình.
Việc quay một chương trình tạp kỹ thực sự không thú vị bằng thành phẩm cuối cùng, chẳng hạn như quá trình di chuyển từ địa điểm này đến địa điểm khác có thể mất nửa giờ.
Sau đó họ phải mang chiếc máy ảnh nặng trịch này đi suốt 30 phút, quá trình này đôi khi rất nhàm chán, thậm chí họ còn không hình dung được hậu kỳ sẽ biên tập ra sao. Bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức để ghi lại được những khung cảnh thú vị nhất có thể.
Tuy nhiên, khi quay Nguyễn Trạch Minh và Lâm Nhàn, người quay phim luôn cảm thấy khung cảnh nào cũng rất đẹp.
Lúc này, nhìn thấy Nguyễn Trạch Minh đang khoác áo cho cô gái, người quay phim nhanh chóng chĩa máy quay trong tay về phía Nguyễn Trạch Minh, quay cận cảnh.
Nguyễn Trạch Minh lấy áo khoác, nghiêng người tới che cho Lâm Nhàn.
Sau đó còn cười lớn "Cô ấy ngủ rất ngon."
Anh lại nhìn đồng hồ "Đã 3 giờ 30 rồi, nên về thôi."
Mãi khi đến tận ngôi nhà tình yêu, Lâm Nhàn mới tỉnh dậy. Cô mơ mơ màng màng đi theo Nguyễn Trạch Minh vào phòng. Người phát hiện ra bọn họ là Tất Tùng và Hạ Thi Văn đã cùng trở lại trước đó.
Tất Tùng nhìn thấy hai người, cười hỏi "Nguyễn tiền bối, anh dẫn Lâm Nhàn đi chơi ở đâu vậy?" Nguyễn Trạch Minh cầm đồ ăn lên đáp "Đi chợ rau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận