Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 254:

Chương 254:Chương 254:
Người quản lý cửa hàng mỉm cười "Anh cũng không ngờ đúng không? 678 điểm nha Chúng ta có bao nhiêu người có thể thi đỗ với số điểm đó? Nhưng ba năm trước, cô ấy còn làm tốt hơn. Đạt tới 724 điểm, đứng đầu cả nước. Thật là lợi hại "
Điểm số như vậy, có trường nào mà không thể vào được, nhưng nếu đã như vậy, tại sao cô gái kia còn làm việc ở quán cà phê?
Tiền Đại Quân khó hiểu "Vậy tại sao cô ấy không đi học? Số điểm đó nhất định vào được Đại học Bắc Kinh?"
"Còn không phải liên quan tới tiền sao." Quản lý cửa hàng nói ra lời này, anh cũng không khỏi tiếc nuối thở dài.
Tiền Đại Quân hỏi "Tiền gì?"
Người quản lý cửa hàng "Điểm thi đại học ở tỉnh chúng tôi có thể đổi thành tiền. Ba năm trước, với số điểm 724, cô ấy đã được thưởng tổng cộng 150000 nhân dân tệ. Số tiền này dễ kiếm ha Hai ba năm, cô ấy kiếm được ít nhất cũng 200000 hay 300000 phải không?”
Tiên Đại Quân ”..."
Quản lý cửa hàng vừa nói xong liên nhìn thấy Bạch Đồng từ bên ngoài đi vào.
Anh im lặng không nói thêm gì nữa, sau đó hỏi Bạch Đồng "Em đã giao hết chưa?"
Bạch Đồng trên mặt không có biểu tình gật đầu, đặt giỏ vào chỗ cũ rồi quay lại quầy bar giúp pha cà phê. Quản lý cửa hàng mỉm cười với Tiền Đại Quân "Vậy tôi đi làm trước, mọi người cứ thoải mái dùng. Nhân tiện, nếu có hứng thú, thì có thể tìm trên mạng. Nó có trên tin tức xã hội mấy ngày trước."
Tiền Đại Quân sửng sốt, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, quả nhiên rất nhanh đã tìm được thông tin.
Tin tức này cũng không hẳn là không có ai ưa chuộng, nhưng vì có quá ít người chú ý nên số lượng thảo luận hiện tại chỉ khoảng 4000.
Bấm vào bình luận đều là chỉ trích Bạch Đồng.
Đây có được coi là gian lận trong kỳ thi không?
Vậy thì chính phủ cũng ngu ngốc, bị lừa hai lần rồi, tiền cũng đã nhận làm sao có thể trả lại được?
Tâm nhìn của cô ấy quá hạn hẹp. Nếu đã học tập chăm chỉ với điểm số cao như vậy, tương lai ra trường có thể kiếm được nhiều hơn gấp mấy lần số tiền này đúng không? Bây giờ dù tiên thưởng có cao bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chẳng ích gì
Những bình luận như vậy, trong đó cũng có rất nhiều lời lẽ gay gắt, Tiên Đại Quân chỉ nhìn một cái rồi cất máy.
Anh có chút bối rối, Lâm Nhàn biết chuyện này hay không? Nói cách khác, nếu biết, liệu cô có còn đưa tiên cho Bạch Đồng không?
Ở bên kia đoàn làm phim, Giản Mộc Hạnh cũng nhìn thấy tin tức. Cô hào hứng giơ điện thoại ra trước mặt Lâm Nhàn, người đang nằm dưới gốc cây có quạt máy nghỉ ngơi.
Giản Mộc Hạnh "Bà chủ, chị xem, em đã nói cô ấy là kẻ lừa đảo, giờ chị tin chưa?" Lâm Nhàn liếc nhìn giao diện điện thoại di động do Giản Mộc Hạnh đưa ra, nét mặt không thay đổi.
"Chị, không cần phải vì một kẻ tiểu nhân tham tiên mà buồn phiên như vậy?"
Lâm Nhàn xoay người trên ghế tựa và nằm nghiêng.
Giản Mộc Hạnh lập tức đứng dậy giúp điều chỉnh lại quạt máy rồi đưa trà sữa cho cô.
Lâm Nhàn nhấp một ngụm và nhai viên trân châu trong miệng mà không nói gì.
Giản Mộc Hạnh nói tiếp "Những người gian lận học bổng trong nhiều năm đều có vấn đề về nhân cách."
Lâm Nhàn "Muốn làm được vấn đề này, trước tiên nhất định phải có đầu óc tốt "
Giản Mộc Hạnh '..."
Lâm Nhàn còn đang nhai trân châu trong miệng, một lúc sau mới hỏi "Đã khai giảng bao lâu rồi?"
Giản Mộc Hạnh sửng sốt, đếm từng ngày nói "Chắc là kỳ huấn luyện quân sự sắp kết thúc rồi phải không?"
Lâm Nhàn "Xác thật đáng tiếc."
Giản Mộc Hạnh "?2?"
Ngày hôm nay, Lâm Nhàn vẫn là dậy sớm rời khỏi khách sạn, ba phóng viên vẫn đi theo cô.
Lâm Nhàn như cũ không để ý đến họ, cô ăn bánh bao và uống sữa đậu nành như thường lệ rồi đi đến ngã tư đèn giao thông. Lúc này. Bạch Đồng đã ngồi dưới đất ôm một chiếc hộp.
Lâm Nhàn lần này không có đứng đó uống sữa đậu nành mà ngồi xổm trước mặt cô gái, vừa uống sữa đậu nành vừa nhìn chằm chằm đỉnh đầu Bạch Đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận