Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 130:

Chương 130:Chương 130:
Vì đang là giờ quảng cáo nên mọi người trong phòng khách cũng thư giãn. Tuy rằng nói bọn họ đang xem một chương trình cùng nhau, nhưng thật ra là đều đang làm nhiệm vụ của mình.
Vì hiệu quả của tiết mục, mọi người ngoan ngoãn nói vài câu bông đùa rồi im lặng.
Vương Thành Quân '...
Bây giờ những người nổi tiếng cũng đã nghỉ ngơi. Vương Thành Quân và những người khác cũng gác lại ngày làm việc và đi nghỉ, tuy nói là chương trình hàng ngày nhưng thực chất không thể ghi hình 24/24 được.
Tô Kỳ cảm thấy rất khó chịu có lẽ vì cô nhìn thấy sự ấm áp tự nhiên giữa Lâm Nhàn và Nguyễn Trạch Minh trong tập đầu phát sóng.
Cô ấy nhìn Lâm Nhàn, sau đó chế nhạo "Thủ đoạn của cô đúng là không lên nổi mặt bàn”. Ngụ ý nói Lâm Nhàn là hồ ly tinh.
Sau khi nghe tin tức vê Nguyễn Trạch Minh và Lâm Nhàn, cô không thể ngồi yên được mà đến. Mặc dù mục đích ban đầu là tranh giành sự chú ý Nguyễn Trạch Minh, nhưng đồng thời với Lâm Nhàn tràn ngập thù địch
Lâm Nhàn nghiêng đầu nhìn cô ta, điểm khác thường là cô lại không hề gầm gừ mà nhẹ nhàng mỉm cười "Đó là lời cô Tô nói."
Tô Kỳ rất ngạc nhiên khi không nhận được câu trả lời như mong đợi.
Cô do dự nhìn Lâm Nhàn, sau đó đứng dậy đi đến bên cạn cô ấy, dẫm mạnh mũi chân lên chân của Lâm Nhàn.
Nguyễn Trạch Minh và Văn Sóc ở một bên đồng thời thay đổi sắc mặt, nhưng Lâm Nhàn không hề trốn tránh, biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi.
Tô Kỳ nhấc chân, khiêu khích nói "Xin lỗi, tôi không để ý."
Lâm Nhàn vẫn là cười nói 'Không sao cả."
Hề Nhã Phàm "?2?" Đây có phải là Lâm Nhàn mà tôi biết không? Khi tôi cãi nhau với người khác, cô luôn mắng tôi, nhưng cuối cùng cô bị bắt nạt đến mức bị thương, vậy mà vẫn có thể cười.
Phải chăng quyền thế thật sự làm người ta khom lưng?
Hề Nhã Phàm cảm thấy bị xúc phạm.
Lông mày Tô Kỳ càng nhíu chặt hơn, Lâm Nhàn mà cô nghe nói trước khi đến đây khác với Lâm Nhàn mà cô nghe nói sau khi đến đây. Cô cũng đã từng gặp Lâm Nhàn, càng thêm cảm thấy Lâm Nhàn giống phía sau nói vậy. tính tình táo bạo, xấu xa, nhỏ nhen, thiếu hiểu biết và không linh hoạt.
Nhưng nhìn thấy cô đầu hàng trước mình vào lúc này, Tô Kỳ lại cảm thấy vui vẻ.
Xem ra không phải là cô ấy không biết thích ứng, chỉ là ¡ chỉ đang nhìn xem người đó có vị trí như thế nào.
Nghĩ như vậy, Tô Kỳ càng thêm đắc ý, trợn mắt nhìn Lâm Nhàn "Cô cũng biết thức thời."
Lâm Nhàn trên mặt vẫn là nụ cười "Cám ơn cô khen ngợi."
Tô Kỳ cảm thấy vui mừng, quay người đi về phía Nguyễn Trạch Minh
"Tô, Kỳ." Nguyễn Trạch Minh nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo cô.
Tô Kỳ nghe được anh ấy cảnh cáo, liền tức giận "Anh đối xử với cô ấy tốt thế, anh còn thích người như vậy sao?" Nói xong, cô quay người đi vào phòng tắm, vẻ mặt phiền muộn.
Nguyễn Trạch Minh cau mày, quay người muốn nói gì đó, nhưng Lâm Nhàn lại tiến lên một bước, tóm lấy Văn Sóc, sau đó nói "Hừ, không sao, kẻ có tiền tính tính đều như thế, tôi không sao."
Văn Sóc cau mày, linh cảm được Lâm Nhàn không phải loại tính cách này, nhưng anh không hiểu ý tứ của cô ấy.
Nhưng nhìn Lâm Nhàn nói như vậy, Văn Sóc chỉ có thể nuốt lời muốn nói còn lại.
Và Hề Nhã Phàm vô cùng thất vọng, tại sao họ không cãi nhau?
Còn những người còn lại đang nghĩ gì thì không ai biết được.
Lâm Nhàn đã đứng dậy với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, sau đó vui vẻ nói."Tôi khát quá, tôi vào bếp uống nước. Mọi người có muốn uống gì không?..
Tất cả đồng loạt lắc đầu
Lâm Nhàn nhìn Văn Sóc, anh nói 'Mang cho tôi một ly cà phê.'
Lâm Nhàn mỉm cười gật đầu, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp. Vì nhà bếp và phòng vệ sinh ngược hướng nhau nên bọn họ cũng không bận tâm lắm.
Vào đến phòng bếp, Lâm Nhàn đi tới tủ lạnh, mở ra, sau đó ngồi xổm xuống tìm đồ uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận