Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 108:

Chương 108:Chương 108:
Luật sư chậm rãi cúi đầu nhìn ông lão, sau đó nghiêm giọng hỏi "Ông cảm thấy hổ theẹn vì lừa đảo tiền quyên góp phải không?"
Vương La Hoa nhìn Lâm Nhàn, chậm rãi nói "Tôi hổ thẹn với ân nhân của mình.
Luật sư đối phương lập tức bắt được chữ trong lời nói, sau đó hỏi "Ân nhân? Lâm Nhàn cho ông lợi ích gì đúng không?”
Vương La Hoa từ từ ngẩng đầu lên nhìn luật sư, rồi cười toe toét. Nụ cười xấu hơn cả khóc "Chỉ phí điều trị, có tính không?”
Luật sư "222"
Nhưng rõ ràng anh là một luật sư có trình độ. Liên nhanh chóng phản ứng và tiếp tục hỏi "Tại sao ông chỉ yêu cầu 30000 tệ trong lần gây quỹ đó?".
Vương La Hoa "30000 là đã đủ."
Luật sư bình tĩnh mà dẫn đường "Nhưng con cái ông khá giả và họ đủ khả năng cho tiền ông để chữa khỏi bệnh. Ông có hiểu rằng khi bản thân có tiền để chữa bệnh, việc huy động tiền từ cộng đồng là lừa đảo không?"
Vương La Hoa nhếch một góc khóe miệng "Vậy nếu không có tiền, liên không tính là gian lận quyên góp phải không?".
Luật sư cười, đang muốn nói chuyện thì đột lại, quay đầu nhìn về phía hai người con đang ngồi ở đó.
Không có tiền? Trong hoàn cảnh, hai người con đều có tài sản. Vậy sự tình như thế nào mới được gọi là không có đây?
Ông già này có ý gì vậy? Ta có tiền nhưng lại nói ta không có tiền.
Bạn có giàu hay không?
Ông ta có nói dối không?
Trong tòa, Lâm Nhàn chậm rãi giơ tay, cười lạnh nói "Phản đối, thưa quý tòa, lời nói của nhân chứng mơ hồ không rõ ràng, không thể nói rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì."
Luật sư nhìn Lâm Nhàn, anh siết chặt hơi thở. Cô đang ép ông lão kể lại toàn bộ câu chuyện, nhưng rõ ràng trong này có gì đó không ổn...
Vương La Hoa hiển nhiên đã nghĩ kỹ rồi mới ra hầu tòa. Cho nên, sau khi Lâm Nhàn nói như vậy, ông liên nói "Khi tôi và vợ mình xảy ra tai nạn, không có người con nào chịu gánh vác chi phí. Cho nên... mới quyên góp ˆ
Ông lão trình bày ngắn gọn, sáng tỏ, dứt lưu loát, càng khiến cư dân mạng dậy sóng phẫn nộ.
Chết tiệt, tôi sốc đến mức không nói được lời nào.
Không Thật là vô liêm sỉ, cả hai đều là súc sinh. Vậy mà lại đối xử với chính cha mẹ mình ruột như thế.
Không hẳn, có thể ông già đang nói dối. ...
Luật sư của đối phương hít một hơi thật sâu, kỳ thật anh đã lường trước.
Nhưng trách nhiệm của anh thuộc về thân chủ, anh quay đầu nhìn thẩm phán phản đối "Phản đối, lời nhân chứng nói không có cơ sở, chỉ dựa vào lời nói của một mình ông ta thôi. Ngoài ra, thêm chỉ tiết ông lão nhận lấy từ Lâm Nhàn 30000 tệ, thật sự không có độ tin cậy trong lời nói.'
Lâm Nhàn đứng lên "Tôi đồng ý."
Luật sư của bên kia "??2" Cô đồng ý cái gì vậy Thẩm phán cũng nhìn Lâm Nhàn, cô nói "Trên thế gian này không có sự tình nào có thể đổi trắng thay đen. Lúc đó trong bệnh viện có mấy trăm người đều chứng kiến sự việc. Muốn một người chứng minh? Nhiều hơn thế cũng có ˆ
Vừa nói, cô ấy vừa nhìn thẩm phán và nói "Tôi muốn nhân chứng số 1 ra tòa cho lời khai."
Thẩm phán nhìn tài liệu trong tay và chấp thuận.
Luật sư cũng cúi đầu nhìn nhân chứng số 1, là y tá của bệnh viện.
Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Nhàn, cô dám tự bào chữa, cô quả thực đã chuẩn bị đầy đủ bằng chứng, nhân chứng và tang vật.
Y tá tên Lâm Tinh Thiên, một phụ nữ khoảng 50 tuổi.
Cô đứng trên bục nhân chứng, Lâm Nhàn vẫn trước xác nhận thân phận, sau đó nói "Lúc nhập viện tình huống hai người già này là như thế nào?”
Luật sư đối phương giơ tay "Phản đối, chuyện này không liên quan gì đến vụ án."
Lâm Nhàn "Mọi sự kiện đều có quan hệ mật thiết với nhau. Việc ông lão có lừa tiên quyên góp hay không đều liên quan đến việc tôi có lừa tiền quyên góp hay không. Tôi có lừa tiền quyên góp hay không còn tùy vào việc bị cáo có phỉ báng tôi hay không. Bây giờ chúng ta cần xác nhận xem ông lão có gian lận tiên từ thiện hay không. Cần phải xác nhận xem lúc đó bọn họ có thật sự cần tiên gấp hay không? Và chỉ có bệnh viện thu tiền mới biết rõ nhất về việc này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận