Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 209:

Chương 209:Chương 209:
Tôn Mạn Hoa '...'
Lâm Thanh ”...
Lâm Phong '...'
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tôn Mạn Hoa cảm thấy như đang bước trên những tâng mây.
Cảm giác như bất kỳ lúc nào cũng có thể từ trên cao rơi xuống đất, làm người ta không thể tin được chuyện đã xảy ra sáng nay.
Bà đã sống cuộc đời đáng sợ như vậy từ rất lâu rồi, mỗi ngày trước khi đi ngủ bản thân đều lo lắng trằn trọc ngủ không được. Nhưng hôm nay mọi lo lắng lại đột ngột kết thúc, khiến Tôn Mạn Hoa vẫn chưa thể cảm nhận được chút chân thực nào.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lâm Thanh và Lâm Phong nghe Lâm Nhàn kể lại chuyện đã xảy ra, lúc này họ mới hiểu tại sao mẹ mình lại khóc, thậm chí chính họ còn không dám mơ đến kỳ tích như vậy. Lúc này, điều đó bỗng dưng trở thành sự thật.
Đừng nói đến Tôn Mạn Hoa, hai đứa con của bà lúc này cũng tỏ ra khó tin tưởng.
Lâm Phong thậm chí còn nghi ngờ hỏi "Chị nói, mẹ uống loại thuốc kia, liên chữa được bệnh ung thư gan sao?" Cậu hiểu rõ khó khăn của gia đình, nhưng lại không đành lòng nhìn mẹ chịu đựng đau đớn. Vì vậy, mỗi lân nhìn thấy mẹ uống thuốc bắc, cậu đều không khỏi thuyết phục mẹ đi bệnh viện.
Nhưng mẹ cậu bướng bỉnh, bà chỉ nói thuốc bắc có tác dụng dù trước đó bà chưa bao giờ dùng. Nhưng Lâm Phong biết rằng nó không thể chữa được căn bệnh của mẹ mình. Tác dụng của y học cổ truyền Trung Quốc gần như vô dụng.
Nhưng lúc này lại được tin mẹ đã được cứu sống, có lẽ cậu nên chuyển qua uống thuốc bắc???
Lâm Nhàn cười khúc khích "... không hẳn là do uống loại thuốc đó."
Lâm Phong tò mò “Sao chị nói vậy??”
Lâm Nhàn "Có lẽ là vì tâm tình tốt nên bệnh liền khỏi."
Lâm Phong 'Lời này so với uống thuốc đông y còn không đáng tin cậy hơn."
Lâm Thanh cũng cúi đầu suy nghĩ "Trong khoảng thời gian này mẹ không uống thuốc nào khác sao?" Nói đến đây, cô dừng lại "Nhưng mẹ đã uống hết số thuốc chị gửi về hai tháng trước, còn nói không thể lãng phí."
Nghĩ kỹ lại, có vẻ như sức khỏe của mẹ bắt đầu cải thiện sau khi uống thuốc chị cô gửi về.
Lâm Thanh cau mày nhìn chị gái mình với vẻ mặt khó hiểu, chẳng lẽ chị biết về thuốc đó sao?
Nhưng chị không phải là bác sĩ hay nhà nghiên cứu. Thậm chí, tới bác sĩ vẫn còn sốc và không hiểu phép lạ y học này là gì?
Hai đứa trẻ, một đứa vừa tốt nghiệp cấp 3, một đứa vừa tốt nghiệp cấp 2, đương nhiên không thể hiểu được những khúc mắc trong đó.
Nhưng trong mọi trường hợp, đây là tin tốt, thậm chí là tin tuyệt vời.
Bệnh tật của Tôn Mạn Hoa luôn là áp lực rất lớn đối với gia đình họ Lâm, ngay cả Lâm Phong, người chưa bước vào xã hội, cũng phải chịu đựng áp lực này mỗi ngày. Cậu chỉ một lòng muốn kiếm tiền và không nghĩ tới chuyện học hành chút nào.
Bây giờ bác sĩ chợt báo cho họ biết bệnh của mẹ mình sắp khỏi rồi.
Ba mẹ con liền cảm thấy đầu óc thả lỏng, trút hết những cảm xúc tiêu cực như cay đắng, mệt mỏi, thương cảm, sợ hãi kéo dài theo năm tháng ra bên ngoài.
Lâm Nhàn cùng ba người đứng sang một bên, cuối cùng cũng để cho ba người thoải mái làm điều họ muốn.
Có lẽ, nhà họ Lâm đã mong chờ cơ hội như vậy từ lâu...
Tôn Mạn Hoa chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình lại nhẹ nhàng như hiện giờ, trước đây người nhà bà thường nói rằng cuộc sống của bà thật khốn khổ, thật tồi tệ, thậm chí còn nói rằng bà là một kẻ tội nghiệp đáng thương.
Nhưng Tôn Mạn Hoa cũng mơ hồ cảm thấy cuộc sống của mình quả thực rất khó khăn, con cái của bà cũng bị liên lụy.
Chồng bà mất khi còn trẻ, không lâu sau thì bà được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan, ba đứa con của bà đều có những vấn đề riêng trong cuộc sống mà người làm mẹ này không thể giúp đỡ được gì.
Bà vì mình mà đau khổ, lại tiếp tục vì con cái mà đau lòng.
Có vẻ không sai khi nói rằng số phận của bà thật hẩm hiu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận