Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 175:

Chương 175:Chương 175:
Trên thực tế, trong hai năm qua, Ông Quân Ngưng thực sự đã ngày càng tiến bộ hơn.
Có thể nói, nhóm nhạc Seven Days Girls thực sự dựa vào Ông Quân Ngưng để có danh tiếng hơn. Ông Quân Ngưng là con át chủ bài trong tay Y Lợi Minh.
Nhưng Lâm Nhàn đã xé nó ra...
Y Lợi Minh “...'
Ông Quân Ngưng nhìn vào weibo của mình, không ít fans đã biến thành anti fans , còn có một ít chạy đến weibo của cô, tức giận mắng người dưới bình luận.
Kỹ nữ tâm cơ, khiến người ta ghê tởm.
Không ai hung ác hơn Ông Quân Ngưng, không gì ngu ngốc hơn Probiotics
Chết tiệt, Ông Quân Ngưng, có phải là người ở trong camera giám sát không?
Tôi không tin, Ông Quân Ngưng, xin hãy ra mặt và giải thích.
Con rùa rụt cổ, Ông Quân Ngưng, tại sao cô lại mặc quần áo của Lâm Nhàn khi đi hẹn hò?
Vừa độc, vừa gian, vừa ghê tởm, lục soát ký túc xá của người khác, ai cho cô có quyên đó?
Ông Quân Ngưng, nếu cô dám lừa dối người hâm mộ, cô chờ ngày ngã ngựa chết đi. Cô có phải là loại người khẩu phật tâm xà không?
Ông Quân Ngưng lần lượt xem từng bình luận, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Cô gọi Y Lợi Minh “Anh Lợi Minh"
Y Lợi Minh cũng hoảng sợ, mặc dù Lâm Nhàn chỉ nhắc đến mình trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng cô ấy đã mô tả anh ở phương diện phân biệt đối xử, chèn ép hà khắc nghệ sĩ.
Trên weibo của anh cũng tràn ngập những lời chửi bới, nhưng tình huống của Ông Quân Ngưng quan trọng hơn.
Ông Quân Ngưng đá vào chân giường, run rẩy hỏi "Tôi nên làm gì đây?"
Y Lợi Minh nghiến răng nghiến lợi hỏi "Tại sao cô lại đến phòng của Lâm Nhàn?"
Ông Quân Ngưng giải thích " Lâm Nhàn gần đây quá mức kiêu ngạo, nên tôi muốn tìm bằng chứng cô ấy được bao dưỡng."
Y Lợi Minh "Bạn không thấy camera theo dõi à?"
Ông Quân Ngưng hồi tưởng một chút, khẳng định nói "Trên tường của cô ấy chỉ treo một bức ảnh."
Y Lợi Minh "Bức ảnh nào?"
Ông Quân Ngưng sắc mặt quái dị, sau đó không nói nên lời "Đó là bức ảnh của chính Lâm Nhàn nhìn toàn bộ căn phòng bằng kính viễn vọng, cỡ tờ giấy A4. Hơn nữa nó còn treo ở trên giường. Anh xem, đây không phải là bệnh tâm thần sao?"
Y Lợi Minh "..." Đây không phải là giám sát trắng trợn sao?
Nhưng bây giờ việc camera giám sát chẳng còn ích gì nữa, và cũng chẳng có vấn đề gì nếu người ta lắp đặt nó trong phòng riêng của mình.
Sau khi định thần lại, Y Lợi Minh nói "Dù sao thì, hai ngày tới cô đừng ra ngoài, tôi sẽ đi bộ phận tuyên truyền một chút."
Sau khi cúp điện thoại, Ông Quân Ngưng co rút trong một góc không chịu nằm. Cô chỉ cảm thấy mình thật bất lực, yếu đuối và đáng thương, và càng ghét cay ghét đắng Lâm Nhàn vì đã đối xử với mình như vậy.
Lúc này, một cuộc gọi mới vang lên, Ông Quân Ngưng phát hiện ra đó là cuộc gọi của Lâm Nhàn. Tuy hận nhưng cô cũng tò mò Lâm Nhàn gọi làm gì.
Cô bấm loa, sau đó nghe thấy Lâm Nhàn mỉm cười hỏi "Cô cảm thấy thế nào?”
Ông Quân Ngưng run rẩy giọng nói, đáng thương cực kì hỏi "Sao cô lại làm như vậy?”
Lâm Nhàn ngạc nhiên "Chúng ta có xung đột không phải mới bắt đầu vào hôm nay, cô có biết không? Gô là người đã ra tay với tôi trước "
Ông Quân Ngưng "..."
Lâm Nhàn "Tôi đã nói, tôi sẽ trả lại mọi thứ mà tôi nhận được từ các cô. Trả về hết, kể cả những gì cô yêu cầu tôi làm cho đúng, tôi cũng nên để cô làm đúng với tôi, để có thể xứng đáng với những ngày tôi co ro trong góc giường run rẩy ngày đêm. Giống như cô của hiện tại vậy...".
Lâm Nhàn cười khẽ hai tiếng rồi cúp điện thoại.
Tuy nhiên, Ông Quân Ngưng vẫn kinh hãi quét mắt qua toàn bộ căn phòng và xác nhận rằng Lâm Nhàn không có trong phòng để theo dõi cô. Nhưng bản thân vẫn sợ hãi nhấc chiếc chăn bên cạn lên và quấn mình lại, như thể điều này sẽ khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Lâm Nhàn cúp máy với Ông Quân Ngưng, sau đó ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt sắc bén nhưng lại mang theo nụ cười không đứng đắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận