Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 319:

Chương 319:Chương 319:
Triệu Tiểu Thư "..."
Cuối cùng, sau nhiều ngày ghi hình, vòng thử giọng của "Âm nhạc hy vọng Hoa Quốc” cuối cùng cũng kết thúc.
Mỗi giáo viên có 24 học sinh và họ cần dạy học sinh các kỹ năng và truyền thụ bí quyết.
Sau đó, giúp học sinh chọn bài hát, giúp học sinh kết nối và giúp học sinh giành chiến thắng.
Trong số 24 học sinh, hầu hết đêu chọn Lâm Nhàn vì không còn cách nào khác. Bọn họ căn bản không có chuẩn bị tinh thần có thể dựa vào Lâm Nhàn học được cái gì, cho nên khi bị đưa vào chung một căn phòng, những học sinh này kỳ thật cũng có chút tuyệt vọng.
Khang Băng và Hồ San San đang ngồi chỗ quầy bar, uống đồ uống do nhà quảng cáo gửi đến, đối với họ có thể đi theo Lâm Nhàn, đã thực may mắn.
Căn phòng này có phong cách giản dị nói chung, với quầy bar, ghế quây bar, ghế sofa, màn hình lớn, ...
Mãi cho đến khi tất cả học sinh đã ổn định chỗ ngồi, Lâm Nhàn mới khoan thai đến muộn.
Khi Lâm Nhàn bước vào, các học sinh đã cố gắng hết sức để chào đón cô.
Lâm Nhàn ngồi xuống, mỉm cười nhìn 24 học sinh trước mặt và nói "Tôi biết nhiều bạn không thích đi theo tôi."
Mọi người nhìn nhau không nói gì, nhưng cũng không có ai đứng ra phủ nhận.
Lâm Nhàn cười khúc khích, sau đó nhìn họ và ngạc nhiên nói "Nhưng các bạn cũng không còn lựa chọn nào khác "
Khang Băng '...'
Hồ San San "..."
Tất cả học sinh muốn chuyển sang lớp khác '..."
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người như vậy, Lâm Nhàn cười lớn, sau đó đứng dậy nhìn bọn họ nói "Dù muốn hay không, các bạn đều đã là học sinh lớp Lâm gia của tôi, điều này không thể thay đổi. Từ nay về sau, chúng ta sẽ chia ngọt sẻ bùi, vinh nhục cùng nhau Hãy tự hào dù bạn là ai "
Nghe xong, một học sinh giơ tay hỏi "Cô Lâm, nếu cô đã nói như vậy thì em muốn hỏi, cô định dạy chúng em như thế nào?”
Lâm Nhàn nhìn học sinh bằng ánh mắt lãnh khốc vô tình.
Cô cười lạnh "Cậu cho rằng tôi không thể sao?"
Cậu học sinh bị ánh mắt này làm cho sửng sốt, không nói nên lời.
Lâm Nhàn tiếp tục "Tôi thật đúng là không dạy được."
Học sinh nghẹn ngào "...' Trời Cái này là làm màu vì hiệu quả chương trình sao?
Khang Băng "..." Cậu lặng lẽ lấy tay che mặt, thực sự không muốn bất cứ ai biết hai người họ là cùng một công ty.
Điều đó thực sự quá mất mặt.
Lâm Nhàn trêu chọc học sinh xong, đứng dậy vươn vai nói "Các bạn không biết cũng không sao Lớp chúng ta có một cao thủ rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, chúng ta có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ."
Học sinh "22"
Sau đó, Lâm Nhàn bước tới chỗ Khang Băng, nắm tay cậu và giơ lên, cô nói với mọi người "Bạn học sinh này có năng khiếu âm nhạc rất cao và đã được đào tạo chuyên nghiệp. Thành tích học tập luôn rất xuất sắc. Bắt đầu từ hôm nay để cậu ấy dạy mọi người hát hay hơn nhé "
Khang Băng "???Không phải, tôi đến đây để tham gia cuộc thi."
Lâm Nhàn vẻ mặt thờ ơ "Hai việc này không liên quan nhau Tôi không ngại."
Khang Băng "..." Nhưng tôi để ý nha
Anh ngẩng đầu nhìn bàn tay nhỏ bé trên tay mình, giật giật rồi phát hiện mình không thể rút lại được.
Anh chỉ có thể tuyệt vọng hỏi "Vậy cô sẽ làm gì?"
Lâm Nhàn suy nghĩ một lúc "Tôi có thể đi ngủ."
Khang Băng "... Đây là chuyện của con người sao?”
Đột nhiên trong lớp vang lên tiếng cười, đây là lần đầu tiên Lâm Nhàn hòa nhập.
Khi Quách Phàm Khải tới, nghe nói đã đến giờ ghi hình, anh tưởng mình sẽ phải đợi rất lâu
Chưa đầy hai phút sau, Lâm Nhàn nghe thấy tiếng động và đi tới. Cô đã thay lại quân áo, không thích cảm giác gò bó của bộ váy nên vẫn mặc bộ đồ thể thao rộng rãi nhất.
Quách Phàm Khải thấy Lâm Nhàn mở cửa đi vào có chút kích động. Nhìn thấy Lâm Nhàn ngồi xuống đối diện, anh lộ ra nụ cười nịnh nọt khiêm tốn nói "Lâm tổng." Lâm Nhàn ậm ừ, sau đó nói "Nói cho tôi biết Có chuyện gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận