Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 77:

Chương 77:Chương 77:
Nguyễn Trạch Minh phát hiện trong tay mình đã đầy ắp đồ đạc, còn Lâm Nhàn tay không đi về phía trước
Cô nhàn nhã hài lòng "Những món này đủ cho chúng ta ăn cả một ngày."
Nguyễn Trạch Minh "... Cô sẽ nấu sao?"
Lâm Nhàn quay lại nhìn anh "Chẳng lẽ là anh?"
Nguyễn Trạch Minh "... Cô có thể làm được không?”
Lâm Nhàn "Đùa thôi..." Cô dừng lại "Không ai nấu thì chúng ta cứ ăn bánh bao hấp."
Nguyễn Trạch Minh thở dài "... Tôi sẽ nấu vậy, đi thôi "
Lâm Nhàn cười "Được."
Nguyễn Trạch Minh "..." Tôi là đang bị người ta tính kế sao?
Bóng lưng của hai người dân dần rời xa, từ góc đường, một chiếc xe lăn chậm rãi di chuyển ra khỏi bóng tối.
Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng...
Một ông lão với mái tóc trắng đang phụ đẩy xe lăn, ông nhìn Lâm Nhàn, và người kia dần rời xa, cúi đầu hỏi "Thiếu gia, sao cậu không tiến lên chào hỏi?"
Văn Sóc cười nói "Tại sao tôi phải chào hỏi?"
Mặc dù giọng nói của người đàn ông tỏ ra không mấy bận tâm, nhưng ông lão nhìn tay cậu chủ đặt trên thành xe, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh.
Có thể thấy được anh cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Ông lão thở dài khuyên nhủ "Thiếu gia..."
Văn Sóc nhìn lại hướng chợ rồi nói "Đi thôi Chúng ta cũng đi mua chút rau đi"
Ông lão cứng đờ nét mặt "Mua đồ ăn?"
Văn Sóc quay đầu nhìn ông "Chúng ta cũng đến đây để ăn cơm."
Ông lão cười nói "Được."
Nhìn tấm lưng cô đơn của Văn Sóc, trong lòng ông liền đau nhói. Đã nhiều năm kể từ khi xảy ra vụ tai nạn xe hơi, xung quanh thiếu gia vẫn chưa hề có al.
Những người lẽ ra phải ở bên cạn anh đều coi thường anh.
Từ lúc bỏ nhà đi cho đến bây giờ...
Ông lão ngẩng đầu nhìn về hướng Lâm Nhàn rời đi, cô chính là người phụ nữ duy nhất có thể ngồi cùng xe với thiếu gia, sau vụ tai nạn xe hơi.
Thời điểm đẩy anh đến cửa chợ, ông lão lơ đễnh chương trình "Love Is Here" mùa này nhất định sẽ thành công."
Văn Sóc phát ra một tiếng ừ, ánh mắt quét qua các quầy hàng ở hai bên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, trong đầu hiện lên cảnh tượng Lâm Nhàn đang đi mua sắm thức ăn ở đây. .
"Nếu chương trình sẽ trở nên bùng nổ, tại sao chúng ta không đầu tư vào nó?"
Nhìn Văn Sóc một chút, ông lão lại tiếp tục nói "Tôi nhớ thiếu gia còn có một số vốn nhất định."
Văn Sóc mím môi, chú Kỷ tiếp tục cười nói "Chúng ta thử đầu tư một chút xem sao?” Văn Sóc cúi đầu nhìn đôi chân khô khốc cứng đờ của mình, cười lạnh nói "Tôi chướng mắt loại lợi nhuận đó."
Vừa nói, anh vừa tự mình đẩy chiếc xe lăn tiến về phía trước.
Chú Kỷ "...
Bên kia.
Nguyễn Trạch Minh đang lái xe, thản nhiên hỏi Lâm Nhàn "Chúng ta còn một ít tiền, cô có muốn ăn gì không?”
Lâm Nhàn nhìn cảnh con phố đang lùi dần ngoài cửa sổ và chậm rãi nghĩ về nó. Từ khi trở về, cô đã ở trong ký túc xá rất lâu, nguyên nhân là cô cần một khoảng thời gian thích ứng sau khi từ thế giới khác trở về, mặt khác là vì đó là thời kỳ đỉnh cao của cô, không thích hợp để ra cửa. Vì vậy, cô đã ở trong ký túc xá suốt khoảng thời gian đó.
Hầu hết mọi thứ đều được cô mua trực tuyến cũng đã bổ sung rất nhiều đồ vật cho ký túc xá của mình. Còn về việc cô muốn ăn gì thì dạo này thời tiết đang trở nên nóng hơn...
"Trạch Minh, tôi muốn ăn kem." Giọng nói của Lâm Nhàn nhẹ nhàng.
Nguyễn Trạch Minh sửng sốt một chút, xưng hô thân mật này khiến bản thân anh có chút không quen.
Nhưng anh vẫn quay người nhìn xung quanh rồi quay xe chạy về phía quảng trường thương mại gần đó.
Lâm Nhàn một tay chống cằm, lười biếng nói "Trạch Minh Phí đỗ xe tận 10 tỆ.
Nguyễn Trạch Minh do dự một chút, nhưng anh đã tới rôi, nên không nghĩ sẽ quay đầu, vẫn tiếp tục để xe xếp hàng chạy vào bãi giữ ô tô. Lâm Nhàn vẫn là có chút lười biếng "Trạch Minh Người ở đây có khả năng nhận ra anh rất cao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận