Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 187:

Chương 187:Chương 187:
Người dẫn chương trình "?2?2" Hát và nhảy?
Tiêu Trọng Vi và những người khác ở phía sau sân khấu cũng cau mày và nhìn Lâm Nhàn một cách kỳ lạ.
Khán giả trên sân khấu cũng võ tay tán thưởng, nhưng những người ngồi trước màn hình còn kỳ lạ hơn.
Cô ấy học chơi trống khi nào?
Tôi chưa bao giờ nghe nói đến điều này
Tôi nhớ cô ấy đã nói rằng mình có thể chơi bất kỳ loại nhạc cụ nào
Giữa sự nghi ngờ của mọi người, Lâm Nhàn đã đi đến dàn trống và ngồi xuống.
Lâm Nhàn cầm dùi trống cười nói "Múa rìu qua mắt thợ”.
Sau đó, cô đánh một nhịp trống xuống, sân khấu im lặng tràn ngập tiếng trống...
Động tác trong tay Lâm Nhàn tăng tốc đột ngột, dồn dập như mưa rào, mạnh mẽ như báo phi nước đại.
Âm nhạc đầy hùng hồn lây nhiễm tới tất cả mọi người.
Tiếng trống trên sân khấu vang vọng tận trời, tràn đầy uy nghiêm.
Mọi người không ngừng chuyển động theo nhịp, ngay cả khi họ không biết gì về trống.
Mãi đến khi màn trình diễn của Lâm Nhàn kết thúc, khán giả mới đứng dậy võ tay nhiệt tình. Những người hâm mộ của Lâm Nhàn thậm chí còn giơ nhiều đèn xanh khác nhau và lắc lư mạnh mẽ.
Những người ngồi trước màn hình đều há hốc mồm ra, thể hiện sự kinh ngạc...
Những người ở hậu trường cũng một bụng hoài nghi. Trong ký ức của họ, Lâm Nhàn chỉ là một cô gái ngu xuẩn, cái gì cũng không biết.
Nhưng một người như thế, lại có thể biểu diễn tiếng trống tuyệt vời như vậy trên sân khấu
Người dẫn chương trình cũng cầm micro đi tới và khen ngợi "Tôi không ngờ cô có thể chơi trống giỏi đến vậy."
Lâm Nhàn "Cảm ơn anh "
Người dẫn chương trình "Cô có muốn nói gì với người hâm mộ không?”
Lâm Nhàn "Người hâm một của tôi, các bạn vất vả rồi. Nhưng tôi tin rằng tương lai đáng để mong chờ."
Khán giả vang lên một tràng pháo tay, và những ánh đèn xanh lần nữa tràn ngập. Biển màu xanh, ánh sáng thuộc về Lâm Nhàn và người hâm mộ cô.
Có lần, cô đứng trên sân khấu, giữa những ánh đèn rực rỡ đủ màu nhưng không có cái nào là màu xanh.
Bây giờ, cô vẫn đang đứng trên sân khấu, với biển màu bên dưới của chính mình...
Người dẫn chương trình khá hài lòng với kết quả này, vừa định lấy lại micro thì Lâm Nhàn đột nhiên cầm lấy micro nói "Buổi biểu diễn đã kết thúc ở đây, tôi phải trở vê."
Người dẫn chương trình "Hả?" Trở vê? Lâm Nhàn cười và nói "Tôi đến bữa tiệc chia tay để nói lời tạm biệt với những người hâm mộ cũ của tôi. Bây giờ, tôi cũng đã nói xong lời tạm biệt của mình."
Người hỗ trợ ngay lập tức bối rối "A, nhưng..." Anh ấy sau khi nhìn phía hậu trường, lại hoảng loạn mà nhìn Lâm Nhàn.
Lâm Nhàn cười và trấn an "Không sao đâu. Nháo đến như vậy, mà còn có thể đứng chung một sân khấu mới là điều kỳ lạ."
Nói xong, Lâm Nhàn xoay người đi vào hậu trường thay quần áo.
Khi xuống cầu thang, cô nhìn thấy Tiêu Trọng Vi và những người khác đang đứng trong phòng.
Lâm Nhàn cũng dừng lại, Tiêu Trọng Vi nói "Đêm cuối cùng, có cần thiết phải làm mọi chuyện trở nên ngượng ngùng vậy không?”.
Lâm Nhàn bước tới trước mặt cô ấy và cười nói "Bởi vì, các người không có mặt mũi lớn như vậy.
Cô võ nhẹ vào vai Tiêu Trọng Vi và nói "Bị một người mình khinh thường đuổi theo, có phải rất khó chịu không?”
Tiêu Trọng Vi nghiến răng nghiến lợi nhưng không phát ra âm thanh.
Lâm Nhàn sau đó cười khẽ nói 'Sự khó chịu này sẽ kéo dài mãi mãi.
Nói xong, Lâm Nhàn lại nhìn đồng đội cũ của mình, quay trở lại hậu trường và thay đồng phục nhóm.
Từ đây trở đi, cô không còn là Lâm Nhàn của Seven Days Girls, mà chính là Lâm Nhàn, Lâm Nhàn của giới giải trí.
Sau khi mặc bộ đồ thể thao quen thuộc, Lâm Nhàn đút hai tay vào túi và bước ra ngoài. Tiêu Trọng Vi không muốn quan tâm đến cô nữa, bữa tiệc chia tay của Lâm Nhàn đã kết thúc, nhưng bữa tiệc của họ vẫn chưa.
Y Lợi Minh không biết chuyện gì đang xảy ra nên cũng không đến, Ông Quân Ngưng nhanh chóng trốn vào phòng trang điểm, hoàn toàn không muốn ra gặp Lâm Nhàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận