Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 64:

Chương 64:Chương 64:
Nhưng khách mời nam nào sẽ đưa khách mời nữ về nhà?
Lâm Nhàn chớp chớp mắt "Tôi không muốn biết."
Nguyễn Trạch Minh "..." Không nói nên lời.
Lâm Nhàn "Còn hỏi nữa không?”
Nguyễn Trạch Minh vo tờ giấy lại thành một khối ném vào thùng rác, tuyệt vọng nói "Không, dù tìm hiểu nhiều như thế nào thì chúng ta cũng nên hòa hợp với nhau trước đã."
Dù sao thì một tuần sau cũng sẽ được đổi người.
Những thần tượng đến tham dự chương trình này, ngoại trừ vì nhiệt độ, thì cũng không ai thực sự tìm kiếm tình yêu. Dù là ai ghép đôi với Nguyễn Trạch Minh cũng sẽ gây tiếng vang lớn nên anh không lo lắng sau một tuần sẽ không có người chọn mình.
Lâm Nhàn cũng vứt tờ giấy của mình đi, sau đó mỉm cười rót một tách trà cho Nguyễn Trạch Minh "Quả thực, dù biết nhiều đến mấy cũng không bằng một ngày thân thiết."
Chẳng bao lâu sau, ô tô chở hai người đã đến trước một biệt thự, họ là người đến đầu tiên, tổng đạo diễn của chương trình tạp kỹ này đã đợi sẵn trong nhà.
Nguyễn Trạch Minh đưa Lâm Nhàn xuống xe, biệt thự trước mặt mang phong cách cổ kính kiên cố, phía trước có một cây cầu nhỏ phía dưới là dòng nước chảy, đẳng sau là cây xanh và chim chóc. Hoàn cảnh có thể nói là hoàn cảnh rất tốt, Nguyễn Trạch Minh đi phía trước, Lâm Nhàn theo sau, hai người cơ hồ không có hành lý gì nhiều. Đạo diễn họ Vương, tên là Thành Quân, mỉm cười chào hai người "Chào mừng đến với ngôi nhà tình yêu."
Nguyễn Trạch Minh mỉm cười vươn tay ra, anh biết gần đó có máy quay. Anh là một diễn viên, ngay cả khi bản thân không thích giao tiếp với xã hội, thì cũng phải có năng lực xã giao.
Khoảnh khắc hai người bắt tay nhau, Lâm Nhàn đột nhiên hỏi "Đạo diễn cũng có mặt trong khung hình sao?”
Đạo diễn ngạc nhiên và mỉm cười nhìn Lâm Nhàn "Cô là Lâm Nhàn à?"
Lâm Nhàn nghiêng đầu "Không phải anh mời tôi tham gia sao?"
Đạo diễn "... Đúng vậy."
Lâm Nhàn "Cảm ơn."
Vương Thành Quân "Không cần”"
Lâm Nhàn "Vậy, anh cũng từng ăn dưa của tôi hai mấy ngày trước?"
Đạo diễn "..."
Câu hỏi của Lâm Nhàn khiến Vương Thành Quân sửng sốt trong chốc lát, lúc đó anh cũng từng hóng chuyện... Mình có nên thừa nhận hay không?
Nguyễn Trạch Minh ở bên kia thâm mím môi cười, trong lòng anh rất vui vẻ, nhìn xem, anh không phải là người duy nhất bị cô gái này làm cho không nói nên lời.
Ý định của Lâm Nhàn không phải là làm họ xấu hổ, cô không quen biết họ và cô hoàn toàn đến tham gia chương trình một cách chân thành.
Nhưng thế giới xuyên nhanh không phải là chuyện một sớm một chiều đối với Lâm Nhàn và nhiều thói quen đã ăn sâu vào xương tủy của cô. "Xin chào đạo diễn, tôi tên là Lâm Nhàn."
Khi Vương Thành Quân đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Lâm Nhàn đã lùi lại một bước và đưa tay ra chào.
Vương Thành Quân mỉm cười, bắt tay lại với cô, chuyện này liền xem như đã qua.
Vương Thành Quân dẫn hai người vào biệt thự. Đây là một nơi rất rộng, nhìn từ bên ngoài sẽ thấy vẻ cổ kính, cửa ra vào cũng làm bằng gỗ. Khi bước vào, ở bức tường có một bình phong khổng lồ có chạm khắc một con rồng sống động trên đó.
Đi vòng quanh bức bình phong, có một khoảng sân nhỏ làm bằng đá, diện tích không lớn nhưng cảnh vật xung quanh vô cùng đẹp mắt. Xung quanh sân có hai lối đi làm bằng đá nhỏ, hai bên là đình, suối, hoa sen trong bể nước, chuôn chuồn và bướm đậu trên hoa.
Cuối đường mòn là hành lang bao quanh sân, thường có thể ngắm mưa, đánh cờ, ngắm cảnh, hóng gió ngoài hành lang, là nơi thư giãn rất tốt.
Đi qua sân là tới cổng biệt thự.
Biệt thự có bê ngoài mang phong cách cổ kính mạnh mẽ nhưng trang trí bên trong lại vô cùng hiện đại. Bức tường của biệt thự hướng ra sân là cửa sổ kính trong suốt từ trân đến sàn. Vừa bước vào cửa, đèn vàng ấm áp sẽ tự động bật sáng, bên phải là tủ giày lớn.
Trên mặt đất đã chuẩn bị sẵn hai đôi dép đi trong nhà, Lâm Nhàn và Nguyễn Trạch Minh mỗi người một đôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận