Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 306:

Chương 306:Chương 306:
Nếu CEO lần này lên vẫn như Trương Thiếu Thành thì bọn họ chỉ biết đợi hợp đồng hết hạn mà thôi.
Tiên vi phạm hợp đồng có bồi cũng không bồi được, nhưng thời gian là không có giá trị sao...
Lúc này, Lâm Nhàn không biết chuyện gì liền đi theo Văn Sóc đến một trung tâm mua sắm lớn, nơi này rất tấp nập người qua lại.
Lâm Nhàn đeo khẩu trang, không ai nhận ra cô. Văn Sóc dẫn cô thẳng tới nhà hàng, rất nhanh đã tìm thấy một nhà hàng Nhật Bản ở lối vào thang máy.
Lâm Nhàn nhìn vào cửa hàng kiểu Nhật và thở dài "Đã lâu rồi tôi không ăn, tôi rất thích ăn ramen."
Văn Sóc dẫn cô vào trong, thản nhiên đáp "Tôi biết cô thích."
Lâm Nhàn cười lắc đầu "Xem ra anh thật sự biết."
Văn Sóc dừng lại một chút, nhưng không nói gì, dẫn cô đi tìm chỗ ngồi.
Người phục vụ lập tức bưng trà lúa mạch lên, lễ phép chào hỏi "Xin chào."
Sau đó, anh đưa thực đơn cho hai người và nói "Nếu muốn gọi món thì có thể nhấn chuông này".
Lâm Nhàn gọi mì ramen, nhưng Văn Sóc thực ra không có hứng thú với đồ ăn Nhật nên chỉ gọi hai ly rượu và một số món ăn kèm để uống với rượu
Lâm Nhàn không hiểu nhìn mình, cho đến khi Văn Sóc uống hai ly, thấy Lâm Nhàn vẫn đang nhìn mình, mới không khỏi âm thầm vui mừng, hỏi cô "Cô đang nhìn cái gì?”
Lâm Nhàn “Anh... anh có thể lái xe quay về lát nữa được không?" Văn Sóc "... Tại sao trước khi uống rượu cô không nói gì?"
Lâm Nhàn vẻ mặt nghiêm túc "Tôi không thể quấy rây ông chủ đang cao hứng."
Văn Sóc "... Hiện tại cũng không khá hơn bao nhiêu" đã bị quấy rầy.
Lâm Nhàn “Ha ha ha...'
Có lẽ chính vẻ mặt ngơ ngác của Văn Sóc đã khiến Lâm Nhàn bật cười.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Văn Sóc hài lòng, đành phải xin số điện thoại của người lái thay với phục vụ.
Ăn xong, vì vẫn còn sớm nên Văn Sóc tìm chủ đề để nói "Công ty mới có chính sách gì không?”
Lâm Nhàn "Không có chính sách gì cả. Tôi nhậm chức chủ yếu là vì bây giờ tôi có bát cơm sắt."
Văn Sóc bị lời nói của cô làm cho sửng sốt "Hả?”"
Lâm Nhàn ngẩng đầu cười nhìn anh "Tôi không phải vì quốc gia làm việc sao? Có thể trốn trong văn phòng, hack máy tính của người khác bất cứ lúc nào mà không bị phát hiện. Không ai làm phiên tôi Tốt lắm."
Văn Sóc '...' Ha ha ha
Lâm Nhàn lại hỏi "Tôi chưa từng điều tra anh, về sau cũng không có ý định điều tra. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi, anh làm cái gì?"
Văn Sóc "Sao cô lại hỏi chuyện này?”
"Anh là tổng giám đốc công ty, bắt đầu từ ngày mai tôi chính thức nhậm chức, tôi muốn biết cấp trên của mình đang làm gì, có ảnh hưởng gì đến việc quản lý công ty của tôi không?” Văn Sóc cười khẽ "Vậy cô còn chuẩn bị quản lý sao?"
Lâm Nhàn "Tất nhiên là tôi sẽ nhậm chức."
Văn Sóc mỉm cười, nghĩ Lâm Nhàn như vậy đáng yêu, anh cũng không giấu diếm. Lâm Nhàn nếu thực sự muốn điều tra Văn Sóc thì sẽ dễ dàng làm, dù sao Văn Sóc thực sự không thể hoàn toàn xóa sạch bản thân khỏi Internet.
Huống chi anh cũng không có chuẩn bị giấu Lâm Nhàn, thế là hào phóng nói "Nếu phải nói ra, công việc của tôi rất quan trọng. Có lẽ nó sẽ không ảnh hưởng gì đến cô cả. Cô đã bao giờ nghe nói về các nhà đầu tư thiên thần chưa?"
Lâm Nhàn gật đầu, Văn Sóc tiếp tục "Tôi có lẽ là loại người này Đầu tư và khuyên người khác đầu tư đều nằm trong phạm vi kinh doanh của tôi."
Lâm Nhàn đột nhiên ý thức được "Vậy... anh giàu có?”
Văn Sóc "Nên nói thế nào đây?" anh suy nghĩ một chút, cuối cùng kiên quyết trả lời "Rất giàu, phi thường giàu”
Lâm Nhàn lại thở dài "Thật... thâm tàng bất lộ nha."
Văn Sóc cười lớn "Giống nhau thôi."
Lâm Nhàn sửng sốt Anh điều tra tôi à?"
Văn Sóc vội vàng lắc đầu "Không có."
Lâm Nhàn nghi ngờ nhìn anh, nhưng cuối cùng cô không nói gì.
Sau khi hai người ăn xong ra khỏi nhà hàng thì nhìn thấy Tô Kỳ, người đã lâu không gặp, đang đi ra từ một cửa hàng quân áo cao cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận