Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương TTT:

Chương TTT:Chương TTT:
Luật sư ”...'
Lúc này, Trương Mỹ Mỹ từ cửa đi vào, cô ấy đã ngoài 40 tuổi, sắc mặt có chút hốc hác.
Khi đi vào, cô thậm chí còn không thèm liếc nhìn Triệu Minh Đức.
Luật sư "..." Mẹ kiếp, anh lại giấu giếm gì đó với tôi nữa...
Tôi nhớ cô ấy, khi tôi phỏng vấn cô ấy, cô ấy đã khóc và rất buồn.
Ngoài ra còn có hình ảnh của cô ấy trong buổi gây quỹ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta chính là mẹ đứa trẻ.
Nhưng, tại sao cô ấy lại làm chứng cho Lâm Nhàn?
Chẳng lẽ lúc trước thật sự nói chỉ có 70000 sao?
Không thể nào
Tôi không tin điều đó.
Mọi người đều quen với việc nghi ngờ Lâm Nhàn, như thể đây là chuyện hiển nhiên.
Trương Mỹ Mỹ ngồi ở bục nhân chứng, Lâm Nhàn đứng lên "Có phải Trương Mỹ Mỹ đang ngồi ở đây không, tên trước kia của cô là Vương Quyên Quyên?”
Trương Mỹ Mỹ nói "Đúng."
Lâm Nhàn liếc nhìn Triệu Minh Đức ở góc phòng "Cô là vợ cũ của anh Triệu Minh Đức đúng không?” Trương Mỹ Mỹ "Đúng vậy.'
Wow Ly hôn?
Sao lại như thế này? Tại sao lại ly hôn?
Còn đứa trẻ thì sao?
Đứa trẻ bây giờ thế nào rồi?
Triệu Minh Đức hung dữ nhìn Trương Mỹ Mỹ, Trương Mỹ Mỹ không hề sợ hãi.
Lâm Nhàn lại hỏi "Cô có nhớ sự kiện gây quỹ từ thiện ba năm trước không?”
Trương Mỹ Mỹ "Tôi nhớ nó, rất rõ ràng."
Lâm Nhàn mỉm cười và nhìn luật sư, người đang mím môi.
Người này. . xảo quyệt. Anh đang nghi ngờ rằng việc đổi tên Trương Mỹ Mỹ chỉ đơn giản là kế hoạch của Lâm Nhàn.
Lâm Nhàn "Vậy cô có thể nói cho thẩm phán, tất cả những người có mặt và khán giả xem phát sóng trực tiếp biết chuyện gì đã xảy ra trong đợt huy động vốn cộng đồng trị giá 70000 nhân dân tệ đó không? Có bao nhiêu người đã quyên góp cho cô lúc đó? Tôi nghĩ rằng ai cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra?"
Trương Mỹ Mỹ đứng dậy, quay lại, cúi đầu thật sâu trước camera phía sau, rồi nhìn thẳng ống kính. Lúc này mọi người mới phát hiện cô còn có vết sẹo ở dưới cổ.
Cô nói "Tôi tin rằng những người đã quyên góp tiền cho tôi hồi đó chắc hẳn đang theo dõi phiên tòa này. Điều tôi muốn nói là, cảm ơn các bạn đã quyên góp, nhờ đó con trai tôi mới có thể sống được" Sau đó cô quay đầu nhìn thẩm phán nói "Hồi đó tôi đang lái xe của chồng cũ, hai người già đó là họ hàng. Tôi ra ga đón họ. Hai người họ rất ít khi lên thành phố. Họ nói là hôm đó đi thành phố để chăm sóc cháu trai. Tôi thấy họ có nhiều việc, đi xe công cộng cũng bất tiện. Tình cờ tôi biết lái xe nên đã đi đón người."
Lâm Nhàn gật đầu "Vậy, tôi có thể hỏi, lần đó bảo hiểm trả bao nhiêu cho vụ tai nạn xe hơi?”
Trương Mỹ Mỹ lắc đầu "Chồng cũ của tôi là một người mê gái gú và cờ bạc, vì vậy anh ấy không phải là người đàng hoàng, chiếc xe đã vượt quá lượt kiểm tra hàng năm nên khi xảy ra tai nạn giao thông, bảo hiểm đã từ chối bồi thường.'
Lâm Nhàn "Nói cách khác, mọi chi phí từ khi nhập viện đến xuất viện đều do cô chịu?
Trương Mỹ Mỹ "Nhà tôi không giàu, chồng cũ cũng không như mong đợi nên gia đình này do một mình tôi gánh vác. Hai người già bị bỏng, đứa con bị thương nặng, chỉ có tôi là người duy nhất phải chịu trách nhiệm. Tôi chỉ bị sốt nhẹ, có thể chạy đi chạy lại. Sau khi bảo hiểm từ chối bồi thường, tôi khẩn trương liên lạc với tất cả những người có thể liên lạc được, cộng thêm tiền tiết kiệm của bản thân, tổng cộng tôi chỉ gom góp được 60000 nhân dân tệ."
Lâm Nhàn "Không đủ sao?"
Trương Mỹ Mỹ lắc đầu "... Tôi được thông báo tình hình bệnh của con mình trở nên nguy kịch..."
Lúc này, cổ họng cô đột nhiên run lên, khi nhớ lại những ngày tháng sống giữa ranh giới sinh tử đó, mệt mỏi và tuyệt vọng "Thời điểm đấy, tôi đang trong tình trạng căng thẳng ngày nào cũng lo, tiền thì chảy ra ngoài như nước. May mắn vợ chồng cũ tôi có nhà ở làng tuy không có giá trị bao nhiêu nhưng vì vội bán nên tôi phải hạ giá. Chông cũ của tôi không muốn bán nhà, tính đi tính lại nhiêu lần, mà tiền của bệnh viện ngày càng cần gấp. Tôi đã làm một phép tính và thấy rằng có thể nhờ quyên góp huy động được khoảng 70000 để thu hẹp khoảng cách và sử dụng trong khoảng thời gian chờ bán nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận