Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 31T:

Chương 31T:Chương 31T:
Lâm Nhàn "Năm nay không có nhiều thời gian, Tết con sẽ dẫn mẹ đi chơi."
Mẹ Lâm lo lắng lãng phí tiền nên nói "Không cần, không cần."
Lâm Nhàn mỉm cười "Không sao đâu, năm mới chúng ta nên ở bên nhau. Nhưng..."
Cô cười "Tết Nguyên đán con có hơi bận, mẹ, Lâm Thanh và Lâm Phong cùng nhau lên đây, con có nhà ở đây, không tốn xu nào."
Mẹ Lâm sửng sốt "A? Không phải con mới mua nhà dưới này sao?"
Lâm Nhàn mỉm cười "Nhà kia là mua cho gia đình mình ở, còn ở chỗ này là do con mua để thuận tiện đi làm."
Lâm Nhàn có thể tự mình kiếm tiền, vì vậy mẹ Lâm tự nhiên không có gì để nói, vì vậy bà chỉ dặn con gái nhớ ăn cơm rồi cúp máy.
Điện thoại vừa tắt, Lâm Nhàn liền gọi điện cho Giản Mộc Hạnh ở cửa, cô ấy lập tức trả lời điện thoại.
Lâm Nhàn chỉ hỏi "Buổi chiều chúng ta đi xem vài căn hộ, ở gần công ty chút. Tốt nhất là mua một căn có thể dọn vào ở ngay "
Giản Mộc Hạnh lúc đó liền ngốc ra "Cái gì???" Bà chủ Cô đã kiếm đủ tiền mua nhà rồi sao
Mới nhậm chức được mấy ngày mà?
Thời gian trôi qua, ngày ghi hình "Âm nhạc hy vọng Hoa Quốc" đã sớm đến.
Sau khi Lâm Trân liên lạc với nhân viên công tác bàn bạc, cô thấy mọi thứ đơn giản hơn mình nghĩ. Cô dẫn Khang Băng đến hiện trường, vì hôm đó là vòng thử giọng nên có rất nhiều người. Các nhà quay phim bắt đầu quay từ rất sớm, từ hàng đợi bên ngoài đã có những nhiếp ảnh gia mặc áo khoác độn bông đi xuyên qua đám đông.
Với tư cách là tuyển thủ hạt giống của công ty quản lý, Khang Băng đã được chào đón ngay từ đầu khi vào phòng thay đồ.
Lâm Trân đến hỏi người phụ trách, sau đó quay lại nói với Khang Băng "Hôm nay chỉ là buổi thử giọng, nhưng người đó nói rằng chỉ cần em có một chút năng lực, xem mặt mũi công ty, em nhất định có thể thăng tiến."
Khang Băng dừng lại như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu. Cậu đã chịu quá nhiều bất công, chợt được đối xử tốt nên vẫn chưa quen.
Lâm Trân chỉ cười vỗ vai anh "Khang Băng, em hát rất hay, chị tin lần này sẽ có thể tỏa sáng trên sân khấu”
Khang Băng chỉ cười "Hy vọng như vậy "
Mặc dù cậu ấy chưa bao giờ tham gia vào sân khấu như vậy nhưng anh ấy đã nghe được rất nhiều điều vê sân khấu này ở công ty.
Một Giai Dịch Gia còn quá nhỏ, trong nhiều trường hợp, thực sự không thể đánh bại người khác.
Khoảng nửa tiếng sau, người phụ trách đến thông báo "Chuẩn bị lên sân khấu Sau khi tiết mục trên kết thúc sẽ đến lượt các bạn".
Lâm Trân mỉm cười và hỏi "Cho tôi hỏi không cần phải thực hiện một số cuộc phỏng vấn hay gì đó sao?"
Người phụ trách hiện trường kỳ lạ nhìn cô "Những thứ này đều được thêm vào sau, nếu không hiện tại làm sao biết người nào sẽ tiến vào vòng trong hay không?”
Lâm Trân mỉm cười "Được rồi, cảm ơn bạn. Tôi sẽ đưa cậu ấy đến đó ngay bây giờ.'
Người phụ trách lắc đầu rời đi, hiển nhiên không mấy hài lòng với biểu hiện của hai người này. Một bộ dạng chưa hiểu sự đời nhưng người đàn ông này trông cũng không còn trẻ.
Lâm Trân đã đưa Khang Băng đi một chặng đường và nhìn thấy nhiều học viên giống Khang Băng ở các phòng thay đồ khác nhau
Lâm Trân cảm thấy hơi hoảng sợ, càng nhiều người như thế này thì Khang Băng càng ít có cơ hội cạn tranh công bằng.
Khi vào hậu trường, cô nhìn thấy các nhân viên bận rộn ra vào, còn có tiếng hát phát ra từ sân khấu phía trước. Sau đó là tiếng vỗ tay và lời nhận xét của ban giám khảo.
Khang Băng đứng đó, nhắm mắt tận hưởng âm thanh. Đây là một sân khấu, mà cậu đã rất rất mong đợi. Cho dù bị đá rớt ngoài, nhưng chỉ cần được đứng trên đó một lần, cậu cũng thỏa mãn.
Chẳng bao lâu, màn trình diễn của thí sinh trước đó đã kết thúc. Người phụ trách ra hiệu cho Khang Băng lên sân khấu, Lâm Trân đứng bên cạn thậm chí còn lo lắng hơn Khang Băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận