Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 270:

Chương 270:Chương 270:
Lâm Nhàn sửng sốt "Tại sao anh lại giữ họ lại?"
Văn Sóc nhìn cô nói "Nếu kéo dài thời gian, người tới gặp cô tự nhiên sẽ khác. Nhóm đầu tiên có thể sẽ không dễ nói chuyện, nhưng nhóm sau không nhất định giống như vậy."
Lâm Nhàn chớp chớp mắt "Rất khó nói chuyện sao? Đàm phán thất bại cũng không sao Tôi dù sao cũng có thời gian rảnh rỗi."
Văn Sóc "..." Cô nói như vậy, tôi liền đau răng.
Lâm Nhàn lại nghĩ "Chỉ là vừa nghĩ tới, anh trở về khi nào?"
Văn Sóc "... Mới mấy tháng thôi " Tuy rằng không có gì, nhưng trong lòng anh lại có chút chột dạ.
Vừa bay, Viên Ni đã lái xe đến đón cô, lần này Lâm Nhàn không có cấp cho Giản Mộc Hạnh ngồi cũng khoang nên hai người gặp lại nhau ở cửa.
Viên Ni tiếp đón Giản Mộc Hạnh trước và định hỏi Giản Mộc Hạnh, bà chủ của cô ấy ở đâu?
Sau đó cô lại thấy Lâm Nhàn và ông chủ Văn Sóc đi ra cùng nhau, liền giật mình, nhanh chóng mở điện thoại ra xem, quả nhiên cô đã nhìn thấy tin tức hai người cùng nhau lên máy bay.
Viên Ni ”...'
Văn Sóc hộ tống Lâm Nhàn đến Viên Ni, sau đó lạnh lùng nhìn Viên Ni nói "Đưa cô ấy về ký túc xá trước Không cần phải đến công ty."
Viên Ni vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu
Sau đó Văn Sóc quay người đi về phía xe của mình, Viên Ni hồi lâu không nói nên lời nhìn Văn Sóc thoải mái rời khỏi.
Đúng như Văn Sóc đã nói, khi Lâm Nhàn ra khỏi sân bay An Diên, cô phát hiện người theo dõi mình lần này đặc biệt không kiêng nể gì.
Gần như không còn kiên nhẫn che giấu được nữa, ngay cả Viên Ni đến đón cô cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Cô nhìn chiếc xe đi theo mình qua gương chiếu hậu, Viên Ni có chút sợ hãi.
"Fuck Lâm Nhàn, cô đã đắc tội với ai trong khoảng thời gian quay phim này?"
Lâm Nhàn nhai kẹo cao su và nói "Xin lỗi, tôi ăn kẹo cao su mỗi ngày, loại mà cô gửi cho tôi, và chưa dừng lại ngày nào. Nên làm sao tôi có thời gian đắc tội với ai đó?"
Giản Mộc Hạnh, người ở bên cạn cô, làm chứng "Đúng vậy, chị Viên, khi đến phim trường, chị ấy rất ngoan ngoãn trong suốt quá trình ghi hình."
Viên Ni quay đầu lại hét lớn "Vậy ai đang theo dõi chúng ta "
Lâm Nhàn dựa vào cửa sổ xe, nhàn nhã nói 'Ai mà biết được "
Viên Ni "..." Cách nói này nghe không có vẻ là không biết.
Vì có một chiếc ô tô bám sát phía sau nên Viên Ni đã chịu áp lực rất lớn.
Người nữ tài xế này đã nhanh chóng băng qua những con đường đô thị vốn đã quen thuộc với tốc độ mà trước đây cô chưa từng đạt được.
Kết quả cô bị một chiếc xe cảnh sát từ bên phải đi tới chặn lại, lúc đó Viên Ni đã rất sốc
Một cảnh sát mặc thường phục bước xuống từ chiếc xe cảnh sát, người đó nhìn thẳng, nhưng lại có bộ dạng cà lơ phất phơ, nhìn có chút không đứng đắn.
Anh bước đến vị trí ghế lại của Viên Ni và gõ cửa kính xe.
Viên Ni liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy xe phía sau cũng đã dừng lại, cô chỉ có thể hạ cửa sổ xuống.
Người mặc thường phục nhàn nhã nhìn Viên Ni, hỏi "Cô có biết mình đang chạy quá tốc độ không?"
Viên Ni nuốt khan, quay đầu nhìn chiếc xe phía sau nói "Cảnh sát, tôi nghi ngờ chiếc xe phía sau đang theo dõi tôi."
Người mặc thường phục liếc nhìn chiếc xe phía sau, sau đó nói một cách tự nhiên "Đó là đồng nghiệp của tôi từ sở cảnh sát trở về.
Viên Ni "... Hả?"
Cô không thể tin được quay lại thì thấy người cảnh sát ngồi ở ghế lái đang lấy ra một chiếc chuông báo động và ấn lên trần xe.
Lúc đó, Viên Ni xấu hổ chưa từng có.
Cô giật giật khóe miệng, sau đó quay lại hỏi Lâm Nhàn "Sao cô lại không nói?"
Lâm Nhàn cũng kinh ngạc "Không phải tôi đã nói mình không quen biết sao?"
Viên Ni”...
Người mặc thường phục mỉm cười liếc nhìn Lâm Nhàn, sau đó nói "Tốc độ nhanh, mời đi theo chúng tôi về đồn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận