Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 391:

Chương 391:Chương 391:
Văn lão phu nhân bình tính nhìn Văn Sóc, đang nghĩ xem nên nói gì.
Văn Vĩnh Minh đã cười lạnh nói "Văn gia của tao cho mày sinh mệnh, mày ăn đồ Văn gia, dùng đồ cũng của Văn gia, mặc cũng là của Văn gia, nói muốn chặt thì liền chặt đứt được sao? Mày có bản lĩnh ấy à?"
Văn lão phu nhân lập tức nhướng mày nhìn Văn Vĩnh Minh, quát "lm miệng."
Văn Vĩnh Minh "...'
Văn Sóc cười khẽ "Bà nội, bà đừng tức giận. Bác ấy nói đúng, nói thẳng ra thì tốt hơn. Nếu đã không thể duy trì được mối quan hệ thì không cần phải ép buộc. Bây giờ, người cảm thấy bị người khác ảnh hưởng đến cuộc sống là cháu, muốn cắt đứt quan hệ giữa chúng ta cũng là cháu, từ nay cầu sẽ là cầu, đường sẽ là đường, chúng ta không ảnh hưởng đến nhau, thế là tốt nhất. Bây giờ bác đã nói ra thì có nghĩa là cũng có chung ý tưởng này, vậy tại sao không nói rõ hơn."
Văn lão phu nhân cau mày, lớn tiếng nói với Văn Sóc "Sự tình có cần thiết đến mức này sao? Đáng giá để làm như vậy à??"
Văn Sóc chỉ đơn giản đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn chung quanh, cho dù ánh mắt lướt qua người thân ruột thịt của mình cũng không hề dừng lại.
Trong mắt Văn Sóc, mọi người trong phòng này đều giống nhau. Kể cả cha mẹ ruột và anh em ruột thịt của mình, trong mắt Văn Sóc không có chút khác biệt nào.
Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của Văn Sóc khiến Văn Vĩnh Minh mất kiên nhẫn.
Sau đó Văn Sóc vẫn đứng như vậy, từ cao nhìn xuống mà nói 'Sự tình đã đến nước này rồi, Văn Sóc tôi không cho phép bất kỳ thành viên nào trong gia đình này can thiệp vào cuộc sống của mình. Kể cả gia chủ của Văn gia, cho nên, đăng báo đoạn tuyệt quan hệ đi Bằng cách này, không cần phải lo lắng rằng tôi sẽ khiến mấy người mất mặt."
"Đăng báo?" Văn Vĩnh Minh cũng đứng lên, sau đó ông mới phát hiện chính mình cũng chưa hề để ý tới Văn Sóc. Văn Sóc từng ngồi xe lăn, bị tàn tật tại sao lại có thể cao như vậy?
Văn Vĩnh Minh không để ý đến vấn đề nhỏ này, dùng hết sức nói "Văn Sóc, mày đã dám nói ra, mày cho rằng tao không dám đáp lại sao? Được rồi, những khoản chi phí lộn xộn đó tao không tính, mày có thể trả được không? Ngày mai mày gửi cho tao khoản chỉ phí ước tính tiêu dùng trong những năm qua. Tao sẽ lập tức đăng báo vào chiều mai "
Nghe vậy, Văn Sóc cuối cùng cũng mỉm cười "Bằng không, bác trực tiếp nói ra một con số đi."
Văn Vĩnh Minh vừa định mở miệng, Văn lão phu nhân đã ngăn lại, nói "Vĩnh Minh, con có biết mình đang làm gì không? Từ khi thành lập đất nước cho đến nay, nhà họ Văn của chúng ta chưa bao giờ có chuyện cắt đứt quan hệ.
Lâm Nhàn mỉm cười "Cái gì cũng có lần đầu tiên, bà nội yên tâm, làm thêm mấy lần sẽ quen thôi "
Văn lão phu nhân ....'
Văn lão phu nhân vốn luôn bình tĩnh và điềm đạm cuối cùng cũng bị lời nói của Lâm Nhàn ngăn lại. Văn lão phu nhân có chút thiếu kiên nhẫn, bà không thích Văn gia sụp đổ. Càng không thích nháo đến đoạn tuyệt quan hệ như thế này. Văn gia không thiếu tiền, cho dù là phế vật, Văn gia vẫn có thể nuôi dưỡng được.
Vậy tại sao lại muốn cắt đứt quan hệ cho người ngoài chế giễêu?
Nếu cắt đứt quan hệ bằng cách đăng báo, sau này mọi người sẽ luôn hỏi, tại sao, khi gặp mặt.
Có người cũng sẽ nghĩ, chẳng lẽ Văn gia không dung thứ cho Văn Sóc được sao?
Văn Sóc từ khi sinh ra đã bị đuổi đi, như vậy còn chưa đủ sao?
Tuy đăng báo chỉ trong một thời gian nhưng nhiêu đó đủ để trở thành trò cười cho cả nước.
Hơn nữa đăng báo với Văn gia là trăm hại không một lợi.
Văn Vĩnh Minh nói xong những lời trên, cũng không nói thêm gì nữa.
Khung cảnh trở nên lúng túng trong giây lát. Nói đến đây, còn có thể tiếp tục nói được gì?
Văn Sóc cười lớn, quay đầu nhìn mẹ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận