Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 173:

Chương 173:Chương 173:
Viên Cát San cuối cùng cũng phản ứng lại, quay đầu và hét lên "Chờ một chút, cô Lâm."
Lâm Nhàn quay lại nhìn cô, sau đó đưa ngón trỏ lên môi cô và nói "Không cần công khai."
Viên Cát San bị sửng sốt, im lặng, lập tức hỏi "Số tiền này có thể làm gì?"
Lâm Nhàn ngẩng đầu nói "Cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Ví dụ như có thể tuyển người trước. Nếu mục tiêu của cô là biển sao trời mênh mông, như vậy có thể tuyển một đội gôm 200 người, mức lương tùy thuộc vào cô quyết định. Cô phải biết một điều, tiền có thể tạo nên sự khác biệt và sự nghiệp cô sắp làm là xứng đáng."
Viên Cát San đột nhiên hoảng sợ "Nhưng, tôi không chắc mình có thể làm được."
Lâm Nhàn "Cô có thể, tôi đã xem buổi phát sóng trực tiếp của cô trước khi đến đây. Tốc độ nói của cô gấp ba lần người bình thường, đây chính là tài năng. Cô có rất nhiều kinh phí, còn tôi là chỗ dựa tốt nhất. Phòng phát sóng trực tiếp có thể cho khán giả chiết khấu lớn nhất, nhiều giải thưởng nhất, Tầng tầng lớp lớp dụ hoặc, cô cảm thấy còn không làm cho livestream nổi hơn được sao? Hoặc là.....
Lâm Nhàn có chút thất vọng nói "Tôi nhìn lầm sao?”
Viên Cát San rùng mình, đây chính là vận khí cùng cơ hội Chúng nó đang ở trước mặt mình, chẳng lẽ chính mình vẫn có thể không làm việc chăm chỉ được à? Làm sao có thể như vậy được
Với số vốn 30 triệu nhân dân tệ, cô có thể tìm được nhà sản xuất tốt hơn. Đầu tiên, mua những sản phẩm phổ biến nhất trên thị trường hiện nay, sau đó thương lượng giá thấp và giảm giá cho người xem, giải thưởng nhỏ trong nửa giờ và giải thưởng lớn cho mỗi giờ.
Điện thoại, trái cây mới nhất iPad Tivi tủ lạnh Tất cả đều được tặng miễn phí.
Có Lâm Nhàn, cô có thể mua được bất cứ thứ gì
Viên Cát San chưa bao giờ tự tin đến thế, cô đã có thể thấy thị trường mà mình nhằm tới lớn đến mức nào và tương lai sẽ huy hoàng ra sao.
Vì vậy, Viên Cát San gật đầu mạnh mẽ "Tôi có thể"
Lâm Nhàn mỉm cười 'Vậy vất vả cho cô rồi."
Nói xong, cô quay người rời đi mà không nói thêm gì.
Tuy từ đầu đến cuối, dường như không có gì được nói ra, nhưng ý kiến tốt nhất phảng phất được đưa ra.
Viên Cát San không thể nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, nhưng cô hiểu rằng bản thân không thể nhìn rõ vì Lâm Nhàn đang đứng cao hơn mình.
"Hahaha." Mặc dù Lâm Nhàn đã rời đi, nhưng Viên Cát San vẫn cười nhạo chính mình "May mắn thay, tôi luôn cảm thấy đôi mắt của mình rất độc ác, thật đúng là không nhìn ra được." Những người đắc tội Lâm Nhàn cũng có phải giống như này mắt chó xem thường Thái Sơn??
Viên Cát San ngồi lại trên ghế sofa, bắt đầu đọc hợp đồng "Khi mọi người coi thường cô ấy, Cô ấy có nghĩ tất cả giống như những con khỉ đang nhảy múa trước mặt không?”
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời nói lo lắng của cô... , Viên Cát San trả lời điện thoại một cách chết lặng. Đối diện là giọng nói của Thời Phỉ "Học tỷ, chị không sao chứ?”
Viên Cát San “Chị không có việc gì.
Thời Phỉ "Ừ, em xin lỗi vì chuyện của Lâm Nhàn. Chị vẫn còn tức giận đúng không?”
Viên Cát San mỉm cười "Xin lỗi? Không cần, cô ấy rất dễ thương. Nhưng thật ra chị tò mò, làm sao em quen được cô ấy?"
Thời Phỉ "A? Em không phải đã nói qua rồi sao? ? Đúng rồi, chương trình cũng đã phát sóng, bởi vì Hề Nhã Phàm lúc đầu có một số điểm không hài lòng với em."
Viên Cát San đứng dậy "À, đúng là có chuyện như vậy. Cô ấy đã thuận miệng giúp đỡ em "
Thời Phỉ "Ừ. Đúng vậy, mặc dù lúc đó cô ấy nói rằng chỉ do bản thân không quen nhìn Hề Nhã Phàm như vậy, nhưng em vẫn cảm thấy cô ấy là đang giúp đỡ em."
Viên Cát San nghiêm túc nói "Có lẽ, cô ấy thực sự cảm thấy Hề Nhã Phàm ngày hôm đó thật ... phiên thôi." Chỉ sau vài phút ở chung, cô đã biết Lâm Nhàn là một người tùy ý và thẳng thắn như thế nào. Có thể là vì một câu không quen nhìn người như những gì cô ấy nói. Thậm chí có thể là do hôm đó cô ấy không thích bước vào phòng bằng chân trái trước nên liền không quen nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận