Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí

Chương 377:

Chương 377:Chương 377:
Văn Vĩnh Trạch bị Lâm Nhàn kẹp dao giấu kiếm mà mắng, nói đi nói lại bất quá, nhìn Văn Sóc ở phía sau Lâm Nhàn, anh không chỉ cúi đầu im lặng mà còn đứng đó để hỗ trợ Lâm Nhàn.
Điều này không chỉ khiến Văn Vĩnh Trạch xấu hổ mà còn khiến ông mất đi lòng tự tôn của một người làm cha, đồng thời khiến ông hiểu rằng trong mắt con trai mình, ông thực sự không được coi là một người cha.
Lâm Nhàn nói đúng, đây không còn là lãnh thổ của Văn Giai Dịch nữa. Thậm chí cả một tâng cũng không có bao người liên quan đến cô, thì làm sao có thể muốn làm gì thì làm ở đây?
Với tư cách là cha của chủ tịch, ông mới có thể nghe những lời này. Nếu là với tư cách chú của chủ tịch cũ, thì lời mắng chửi còn có thể đi tới đâu?
Văn Vĩnh Trạch cười lạnh gật đầu, tức giận đến mức ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Nhàn và Văn Sóc.
Lâm Nhàn “Parkinson?
Văn Vĩnh Trạch ”...'
Văn Giai Dịch giữ chặt bác hai của mình, nhìn Lâm Nhàn và nói "Cô đắc ý đi Để tôi xem cô có thể đắc ý được bao lâu?"
Lâm Nhàn "Tôi đắc ý được bao lâu cũng không phải chuyện của cô?"
Văn Giai Dịch “Cô...
Lâm Nhàn "Cô làm cái gì vậy? Tôi đắc ý không được, chẳng lẽ cô còn tính bổ sung vào?"
Văn Giai Dịch "..." Lâm Nhàn quay đầu nhìn Lý Kỳ Kỳ cùng Quách Liên "Hai người đứng xem náo nhiệt làm gì? Đi vào văn phòng thôi."
Văn Giai Dịch lập tức quay lại nhìn Lý Kỳ Kỳ và chế nhạo "Cô tính bồi dưỡng Lý Kỳ Kỳ? Cô ta không thể hát hay nhảy, cũng không có kỹ năng diễn xuất. Cô ta chỉ có chút năng lực trên giường thôi, vậy mà cô lại muốn bồi dưỡng cô ta?”
Lâm Nhàn giật giật khóe miệng phàn nàn "Cô đúng là đồ lắm mồm Nếu không phải họ Văn, cô đã sớm bị đánh chết từ lâu rồi. Cho dù là họ Văn, có thể nói được những lời này chứng tỏ vấn đề là ở bố hoặc mẹ cô. Mẹ cô đã kết hôn chưa? Tôi đang nghĩ có phải bà ấy gả vào một gia đình có mẹ chồng mồm mép không?"
Văn Giai Dịch "...' Đều trúng.
Nhưng kẻ thua người cũng không thua trận "Cô quản mẹ tôi gả ai làm gì? Số tiền ông ngoại tôi đưa cho mẹ tôi đủ để bà ấy sống cả đời. Nhưng cô thì không thể, hôm nay tôi sẽ về kể lại cho bác cả, ba ngày nữa công ty của cô sẽ phải phá sản."
Lâm Nhàn cười lạnh "Thật đáng sợ."
Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Lâm Nhàn, Văn Giai Dịch bước tới và muốn ra tay động thủ.
Lâm Nhàn xắn tay áo lên "Ồ, tính tình tôi nóng nảy, cô còn vội vàng xông lên muốn bị đánh?"
Nếu Văn Giai Dịch hiểu rõ sự việc của Lâm Nhàn, cô ấy sẽ biết rằng Lâm Nhàn có công phu phòng thân, hầu hết người bình thường thực sự không phải là đối thủ của cô ấy.
Khi bị túm tóc đẩy xuống đất, Văn Giai Dịch chỉ có thể hét lên. Nhìn thấy tình hình, Văn Vĩnh Trạch nhanh chóng bước tới kéo Văn Giai Dịch đứng dậy bỏ chạy "Cô ấy là người điên, sao còn cãi nhau với cô ấy? Mau rời đi."
Văn Giai Dịch chỉ có thể chửi rủa, đuổi theo Văn Vĩnh Trạch bỏ chạy, trước khi thang máy đóng lại, cô vẫn có thể hét lên "Tôi sẽ quay lại "
Lâm Nhàn "... Bên người tôi còn thiếu một con Pikachu"
Văn Sóc "... Được, chúng ta vào đi " Nhìn thấy hai người gây sự, vội vàng bỏ chạy, Văn Sóc lôi kéo Lâm Nhàn trở lại văn phòng.
Lâm Nhàn không khỏi phàn nàn với Văn Sóc vì Văn Giai Dịch "Thật tốt khi anh không lớn lên trong nhà họ Văn. Nếu anh lớn lên như cô ấy, anh không sớm thì muộn cũng bị đánh chết?"
Văn Sóc cười đáp "Ừ, đúng, cô nói đúng."
Lý Kỳ Kỳ và Quách Liên theo sát phía sau Lâm Nhàn và bước vào, Lâm Nhàn nhìn thấy Văn Sóc cũng đi theo, cau mày "Tại sao anh lại vào?"
Văn Sóc "Tôi là tổng giám đốc, tôi cũng đến xem công việc "
Lâm Nhàn “Không, chuyện này có quan hệ gì với anh?”
Văn Sóc vào phòng làm việc, ngồi uống trà và đồ ăn nhẹ, làm ra vẻ như cô cứ làm việc còn tôi tới để nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận