Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 105 - Huynh đệ tranh nhau 3




Huynh đệ tranh nhau 3
Sở Tu Viễn thấy nàng đã hiểu nên cũng không tiếp tục giải thích nữa, mà nói: “Tính khí bệ hạ không tốt cho lắm, tính tình hiếu thắng, nghe Thái phó nói mới lớn như Dịch Nhi đã cãi lại Thái hậu, khiến Thái hậu nói với người bên cạnh không chỉ một lần rằng bệ hạ mắt nhìn bốn phương chẳng trông thấy người, quỷ thấy bệ hạ mà sầu. Hàn vương và bệ hạ vừa hay tương phản nhau, còn biết làm nũng hơn Dịch Nhi, nên Thái hậu cảm thấy Hàn vương thân thiết.”
“Sau khi bệ hạ đăng cơ, Thái hậu định để bệ hạ cưới cháu gái của bà ta, chính là con gái út của Ngô Thái úy, bệ hạ thầm kêu ca với ta rằng nhìn thấy nàng ta thì sẽ gặp ác mộng, bảo y cưới con gái Ngô gia thì y nguyện cả đời không lập hậu.”
“Sao này thì sao? Sau này thì sao?” lần đầu tiên Lâm Hàn gần với phim cung đấu như thế, nên trong lòng vô cùng tò mò.
Sở Tu Viễn: “Tướng mạo của bệ hạ là sự kết hợp ưu điểm giữa Tiên hoàng và Thái hậu, Hàn vương thì một nửa ưu điểm một nửa khuyết điểm, trông không bằng bệ hạ, chiều cao cũng không cao bằng bệ hạ, cũng không giống bệ hạ chỉ thích mỹ nhân, biết được chuyện này bèn ám thị với Thái hậu rằng hắn ta ưng con gái Ngô gia. Thái hậu càng cảm thấy Hàn vương thân mật hơn.”
“Không phải chứ?” Lâm Hàn kinh ngạc đến độ miệng toét đến tận mang tai.
Sở Tu Viễn hiếm khi trông thấy nàng thất thố như thế, nên không khỏi bật cười bảo: “Luận tài luận tướng, Hàn vương không bằng bệ hạ, bệ hạ lại là đích trưởng tử, ban đầu Hàn vương cũng không có cái ý kia. Nhưng mãi đến khi ba mươi tuổi mà bệ hạ vẫn chưa có Thái tử, Hàn vương bèn nảy lên ý nghĩ không nên có.”
“Dịch Nhi ra đời vào khi nào?” Lâm Hàn vội hỏi.
Sở Tu Viễn tính ngày: “Vào mùa đông năm bệ hạ ba mươi mốt tuổi.”
“Vậy là vào cái năm bệ hạ ba mươi mốt tuổi, năm ấy thái y mới chẩn được Hoàng hậu có thai ư?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn gật đầu: “Đúng vậy. Khi đó bệ hạ đã có bốn nữ nhi, mà bốn nữ nhi khác là do tỷ muội Triệu Nghinh Nga và Lý Dung Hoa của Hoàng hậu sinh ra, nên bọn họ bèn tưởng rằng Hoàng Hậu vẫn mang thai công chúa. Hàn vương không vì thế mà chết tâm, còn reo rắc tin đồn bệ hạ vô năng, cho đến khi Dịch Nhi ra đời.”
“Tin đồn tướng quân hung tợn mặt xanh nanh vàng, giết người như ngóe, không phải cũng từ vị vương gia kia đấy chứ?”
Sở Tu Viễn ngẩn người nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn mở miệng, không dám tin nói: “Ta, ta đoán đúng rồi à? Dịch Nhi đã năm tuổi rồi mà hắn ta vẫn chưa chết tâm ư?”
“Nàng cũng nói mới có năm tuổi.” Sở Tu Viễn không khỏi nhìn về hướng của cung Vị Ương.
Sắc mặt Lâm Hàn bỗng dưng tái nhợt, há mồm cứng lưỡi đáp: “Bệ… bệ hạ cũng biết?”
“Dịch Nhi chưa từng tới cung Trường Lạc một mình.”
Lâm Hàn biết cung Trường Lạc, ấy là cung điện của Thái hậu: “Thái hậu không sợ bệ hạ không nhận nương ruột ư?”
“Sao bệ hạ có thể không nhận được.” Sở Tu Viễn nói rồi khe khẽ thở dài.
Lâm Hàn muốn hỏi sao lại không thể được. Nhưng lại nhớ ra đây là cổ đại, thiên tử bất hiếu, thiên hạ cười chê, Hàn vương càng có lý do “Thanh quân trắc” (*).
(*) “Thanh quân trắc” ý chỉ diệt trừ, gian thần, thân tín bên cạnh vua.
(*) “Thanh quân trắc” ý chỉ diệt trừ, gian thần, thân tín bên cạnh vua.
Trong lòng Lâm Hàn đập thình thịch, người bên vua chẳng phải là Sở Tu Viễn ư. Chả trách Sở Tu Viễn lại quay về, Hoàng đế cũng không rút quân lính trong phủ đi.
“Đừng nói với ta trong phủ cũng có gián điệp của Hàn vương.” Lâm Hàn dè dặt nói.
Sở Tu Viễn thấy thế lại không nén được ý buồn cười: “Không có đâu. Ở trong phủ hắn ta không động vào ta được, người ở trong phủ cũng không thể truyền tin ra bên ngoài.”
“Trên chiến trường?” Lâm Hàn buột miệng hỏi.”
Sở Tu Viễn khe khẽ gật đầu.
Lâm Hàn thấy sợ hãi trong lòng, Sở Tu Viễn đâu phải đi thảo phạt Hàn vương đâu mà là đánh Hung nô. Giết chết Sở Tu Viễn, hắn ta không sợ kỵ binh Hung nô vượt qua Trường Thành đột kích Trung Nguyên sao.
“Đầu Hàn vương có lỗ à?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn khó hiểu.
“Đầu có lỗ, hỏng rồi.”
Sở Tu Viễn bật cười thành tiếng: “Là có lỗ, hoặc là Thái hậu chiều hư.”
“Thế bệ hạ không nghĩ ra cách gì ư?” Ví dụ như để Thái hậu hoặc Hàn vương chết trong vui vẻ.
Sở Tu Viễn thở dài: “Bệ hạ là người còn sống có máu có thịt đấy.”
“Thúc phụ, thẩm thậm, đang nói chuyện gì thế? Ra ăn dưa nào. Còn không ăn là bị Đại Bảo Bảo làm hỏng mất đấy.” Giọng Sở Mộc từ trong sân truyền tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận