Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 517 - Không có ý tốt 1




Không có ý tốt 1
Sở Tu Viễn tức cười: “Không nóng sao?”
“Không nóng!”
Đại Bảo Bảo từ trong chăn nói vọng ra.
Sở Tu Viễn nháy mắt với Lâm Hàn, Lâm Hàn mỉm cười gật đầu.
Sau một nén hương, Đại Bảo Bảo chảy mồ hôi đầy đầu, muốn xốc đệm chăn hít thở không khí, Sở Dương vội đè tay nó lại, thấp giọng nói: “Cha nương còn ở đây.”
Đại Bảo Bảo cứng người, lau mồ hôi trên trán, nói thầm: “Sao cha còn chưa đi chứ.”
Sở Dương nhỏ giọng nói: “Đang phân cao thấp với chúng ta.”
Lời vừa dứt, một giọt mồ hôi rơi xuống mu bàn tay Đại Bảo Bảo, Đại Bảo Bảo nhíu mày, cắn chặt răng: “Mặc kệ, muốn đánh cứ để ngài ấy đấy! Đệ không tin có nương ở đó mà cha có thể đánh chết đệ!”
Sở Dương la hét: “Đại Bảo Bảo ——”
Đại Bảo Bảo xốc chăn, gió lạnh tràn vào, Sở Ngọc thoải mái thở phào một hơi, lại nhìn thấy đại ca nhà nó đang ngơ ra như một tên ngốc.
Sở Ngọc ngồi dậy: “Làm sao vậy?” Liếc thấy Đại Bảo Bảo đang trợn tròn hai mắt, Sở Ngọc rùng mình, quay đầu nhìn, trong phòng không có một bóng người… Sở Nhị công tử chớp chớp mắt, trong phòng ngoài ba đứa bọn nó ra thì không còn ai cả: “Nương và, và cha đâu?”
Đại Bảo Bảo tỉnh táo lại, thở hồng hộc nói: “Sớm đi rồi bái.”
Sở Dương theo bản năng hỏi: “Đi rồi sao?”
Sở Ngọc nghĩ tới sự im ắng nãy giờ: “Xem ra là đã rời đi lúc chúng ta căng thẳng trốn trong chăn rồi. Bằng không dù bọn họ có miếng lót chân thì cũng không thể nào rời đi không chút tiếng động như vậy.”
Sở Dương hỏi tiếp: “Nương đi cùng cha sao?”
Đại Bảo Bảo nói: “Còn phải hỏi à, đại ca. Mẫu thân không đi, cha cũng túm mẫu thân đi.” Dừng một chút: “Nhưng mà đệ cảm thấy mẫu thân còn đi nhanh hơn cha.”
Sở Dương thuận miệng hỏi: “Vì sao?”
Đại Bảo Bảo liếc nó, chuyện này cũng cần phải hỏi sao: “Mẫu thân bị cha dạy hư.” Nhảy xuống giường.
Sở Dương vội hỏi: “Làm gì đó?”
Đại Bảo Bảo không cần nghĩ ngợi, nói: “Đi tìm cha nương, dám gạt chúng ta sao.”
Sở Ngọc: “Không sợ cha đánh đệ à?”
Đại Bảo Bảo khựng lại.
Sở Ngọc tiếp lời nói: “Sai Lục Hà mang đồ đạc tới đây đi, chúng ta ở chơi ở đây. Chờ cha hết giận rồi về.”
Đại Bảo Bảo hỏi: “Huynh và đại ca chơi cờ, đệ đứng một bên xem sao?”
Sở Dương từ trên giường nhảy xuống, vừa mang giày vừa nói: “Trong viện này ngoại trừ một cây lê thì không còn gì cả. Đệ có thể lấy cầu của đệ tới đây, hoặc là mang bản vẽ nương làm cho đệ tới đây vẽ cây lê. Ta —— làm cái gì cũng được.”
Đại Bảo Bảo ngẫm lại, nhìn đại ca nó: “Đệ đá cầu một mình sao?”
Sở Ngọc không đợi Sở Dương mở miệng: “Đại ca đá với đệ. Nương nói đại ca cứ học nữa sẽ thành con mọt sách mất.” Sợ Sở Dương không muốn, lại bổ sung thêm một câu: “Nương nói huynh sang năm phải theo Tôn đại nhân tra án rồi, không tập luyện để thân thể khỏe mạnh một chút, lỡ bị kẻ xấu làm bị thương thì phải làm sao đây.”
Sở Dương không biết nên phản bác thế nào, lẩm bẩm: “Đệ không muốn đá cầu với Đại Bảo Bảo thì cứ việc nói thẳng.”
Sở Ngọc lắc đầu: “Đệ không có.” Nhìn Đại Bảo Bảo nói: “Đệ nói xem có khi nào ta không chơi với đệ hả?”
Đại Bảo Bảo muốn nói lần nào cũng chơi cùng nhưng toàn đá cho có lệ, lại lo lắng sau này nhị ca nó đến đá có lệ cũng lười nốt nên đành nói với đại ca: “Trước giờ đều là nhị ca đá với đệ, hôm nay đổi sang huynh. Bằng không, bằng không đệ sẽ đi mách mẫu thân, huynh bắt nạt đệ.”
Sở Dương khinh thường: “Đệ nói là mẫu thân sẽ tin à?”
Đại Bảo Bảo nghĩ nghĩ: “Không tin cũng sẽ không giúp huynh.”
Sở Dương không hề khách khí: “Cũng sẽ không giúp đệ.”
Sở Ngọc đau đầu: “Hai ngươi đừng cãi nữa được không? Cãi một hồi là tối luôn rồi.”
Đại Bảo Bảo hừ một tiếng, trừng mắt nhìn đại ca nó, nói vọng ra ngoài: “Lục Hà!”
Lục Hà chậm rãi bước vào: “Công tử có gì phân phó?”
Đại Bảo Bảo nuốt lại mấy lời muốn nói: “Có phải là nương ta bảo các ngươi tới đây không?”
Lục Hà thật thà nói: “Là Đại tướng quân cùng phu nhân.”
Đại Bảo Bảo lẩm bẩm: “Ta biết ngay là chủ ý của hai người bọn họ mà.” Lại nói: “Lấy đồ đạc của bọn ta tới đây, chúng ta chơi ở bên này.”
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn trở lại chủ viện cũng không về phòng mà chỉ đứng dưới mái hiên chờ hài tử. Kết quả lại không chờ được hài tử, chỉ chờ được mấy nha hoàn.
Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn: “Bọn nó sợ bị chàng đánh sao?”
Sở Tu Viễn liếc thấy một nha hoàn đang cầm cầu, bàn vẽ,… chạy về phía tây: “Không thì sao. Không chừng đây là chủ ý của Đại Bảo Bảo.”
Lâm Hàn: “Cái này không nói được. Đại Bảo và Nhị Bảo cũng không ngốc đầu. Một năm nữa là hai đứa bọn nó phải vào Thái Học, ta có nên chuẩn bị cho bọn nó một ít đồ dùng học tập không?”
Sở Tu Viễn theo bản năng hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
Lâm Hàn: “Rương đựng sách cùng giấy và bút mực. Có cần tìm thêm thư đồng không?”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Không cần. Có Bích Hải rồi, để Bích Hải đi với bọn nó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận